Chu Dự nói chuyện qua điện thoại rất nhanh, chứng minh rằng hắn từ bỏ ý định của mình rất nhanh.
Làm cho Tiết Lâm Viễn không hiểu ra sao.
“Huấn luyện viên Tiết?”
Lăng Nhiên tò mò nhìn lại đây.
“Là điện thoại của huấn luyện viên Chu Dự của đội tuyển tỉnh H, ông ấy muốn một bản kế hoạch bố trí các động tác trong bài thi tự do ngày mai của em, còn cho biết ngày mai em sẽ thi đấu cùng tổ tinh anh. Cũng không có gì khác.”
Bản kế hoạch bố trí các động tác, chính là những bố trí các động tác ban đầu mà tuyển thủ muốn đưa vào trong tiết mục.
Đương nhiên, bởi vì khi thi đấu chính thức, tuyển thủ rất có khả năng lâm thời thay đổi, trọng tài chỉ lấy nó làm tham khảo, đến lúc đó vẫn là sẽ dựa theo tình huống tại hiện trường thực tế của tuyển thủ để chấm điểm.
Tiết Lâm Viễn nghĩ nghĩ, lại cười ha ha.
“Việc nhỏ này còn muốn gọi điện thoại tới để nhắc, thầy thấy, chắc hẳn vị huấn luyện viên Chu này coi trọng em đó.”
Lăng Nhiên không có tự tin như hắn.
Chu Dự không phải kiểu người vô danh, tra trên mạng có thể thấy đánh giá của người khác về hắn, đều nói hắn là một ông chú Đông Bắc ngay thẳng điển hình.
Nếu hắn thật sự coi trọng mình, muốn thu nhận mình vào đội tuyển tình, thì nhất định sẽ nói rõ ra, mà quanh co lòng vòng như vậy.
Chắc Chu Dự vẫn còn điều băn khoăn nào đó.
Hẳn là nguyên nhân tuổi tác rồi, Lăng Nhiên suy nghĩ ra những ý trong đó rất nhanh.
Cậu lắc đầu, nhìn video thi đấu của nhóm vận động viên trượt băng đứng đầu thế giới một lát, rồi tắm rửa lên giường ngủ.
Chỉ khi có tinh thần tốt mới có thể chuẩn bị tốt thi đấu ngày mai.
Cậu nhắm mắt lại, ôn tập tiết mục ngày mai trong đầu, nhịp thở dần trở nên đều đặn.
Ngược lại là Tiết Lâm Viễn ở trên giường lăn qua lộn lại nửa ngày đều ngủ không được.
Chu Dự coi trọng Lăng Nhiên là chuyện tốt.
Đội tuyển tỉnh H, đó chính là đội tuyển trượt băng mạnh ở Hoa Quốc.
Có thể nói, chỉ cần có thể vào được đội tuyển tỉnh H, vậy thì chẳng khác nào đã bước nửa chân vào đội tuyển quốc gia cả!
Tuy rằng mình đã lấy được chứng chỉ huấn luyện viên, nhưng không có mối quan hệ nào ở tỉnh H, cũng chưa từng dẫn dắt ra một vận động viên có thành tích, chưa đủ trình độ để được tiến vào đội tuyển tỉnh H.
Nếu Chu Dự muốn nhận Lăng Nhiên, vậy mình phải làm sao bây giờ đây.
Haiz, Tiết Lâm Viễn có chút rầu rĩ.
Đồ đệ quá ưu tú, với huấn luyện viên như hắn thì đây cũng có thể xem là một loại tra tấn ngọt ngào.
Bên kia, Chu Dự vừa cúp máy cũng mất ngủ.
Hắn tỉnh táo lại từ sự say mê bài thi ngắn, lại rơi vào một sự bối rối và mâu thuẫn.
Một mặt, tài năng của Lăng Nhiên thực ưu việt.
Không chỉ bởi cậu thể hiện kiến thức cơ bản vững chắc của bản thân ở bài thi ngắn, còn bởi ngoại hình của cậu, từ khuôn mặt tinh xảo đến khung xương mảnh dài, những thứ này đều được ưu ái trong thi đấu trượt băng.
Có thể nói, cậu sinh ra để trượt băng!
Nhưng mặt khác, Lăng Nhiên đúng là có hơi “già”.
Sau khi kết thúc thi đấu hắn đã đi hỏi thăm một chút.
Người trong giới chưa từng nghe nói qua có một tuyển thủ tên Lăng Nhiên xuất sắc như vậy.
Điều này cũng chứng tỏ rằng, Lăng Nhiên có khả năng cao là mới tiếp xúc hoặc là trước kia chưa từng tham gia những trận thi đấu.
Tiết mục hôm nay có thể do cậu ấy phát huy vượt xa người thường.
Chu Dự không khỏi nghĩ tới tin nhắn Dương Quỳnh Quang vừa mới gửi.
“Lão Chu à, có phải ông thấy quá nhiều người kém cỏi, đột nhiên gặp được một người có chút tài cán, đôi mắt liền phát sáng rồi? Giới trẻ thời nay có một câu thế này, không có so sánh sẽ không có đau thương. Chẳng bằng ông về đội tuyển tỉnh rửa mắt xem lại, rồi hẵng quyết định xem có muốn thu nhận một tuyển thủ lớn tuổi.”
Tuy lời này không dễ nghe, Chu Dự lại biết Dương Quỳnh Quang có ý tốt.
Hắn chậm chạp không dẫn dắt ra được vận động viên thế hệ tiếp theo, Liên đoàn Trượt băng ít nhiều có chút thành kiến với hắn. Nếu hắn phá lệ cho phép Lăng Nhiên gia nhập đội, mà Lăng Nhiên lại không thể hiện bằng người khác, chỉ sợ danh hiệu tổng huấn luyện viên hạng mục đơn nam phải đổi chủ.
Như thế nào liền không làm chính mình sớm một chút gặp được tốt như vậy mầm đâu, kia không phải có thể từ nhỏ bồi dưỡng!
Đợi xem bài thi tự do ngày mai rồi nói sau.
Chu Dự ảo não mà xoay người trên giường.
Người đã hơn ba mươi, mà vẫn còn có thể lăn lộn trên giường đến giống như một cái bánh quai chèo.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Văn Trạch vẫn là người lái xe đưa Lăng Nhiên đi thi đấu.
Anh mặc trên mình một bộ vest lịch thiệp, khuy măng sét ngọc lục bảo tinh khiết, xanh trong, không giống như là đi xem thi đấu, càng giống như đi tham gia yến hội trịnh trọng.
“Ông nội khen em nhảy không tồi.”
Đêm qua Hoắc Văn Trạch gửi video từ máy quay phim kết hợp đến di động của ông cụ Hoắc.
Độ cong nơi khóe môi Lăng Nhiên càng trở nên rõ ràng.
“Anh Văn Trạch, thay em cảm ơn ông nội, hôm nay em cũng sẽ dùng hết toàn lực.”
Hoắc Văn Trạch cười cười, “Tiết mục hôm nay là gì vậy?”
Từng chứng kiến tinh linh trong rừng ngày hôm qua, anh vậy mà cũng có chút mong chờ tiết mục tiếp theo của Lăng Nhiên.
“Minh Thiền.”
Lăng Nhiên cũng không giữ bí mật.
Trước lúc xuống xe, Hoắc Văn Trạch liếc cậu một cái thật sâu, “Chờ mong biểu hiện của em.”
Lăng Nhiên gật đầu.
Hoắc Văn Trạch vừa đi, Tiết Lâm Viễn mới dám thở ra một hơi.
“Thầy nói chứ, Lăng Nhiên à, người anh này của em có khí thế mạnh mẽ quá chừng, ở trước mặt cậu ta thầy cũng chẳng dám hé răng.”
Có à?
Lăng Nhiên có chút kinh ngạc, cậu thấy vẫn ổn mà.
Nom Hoắc Văn Trạch có chút tsundere.
Augusto và Alberto đều do anh ấy mời đến, lại chịu khó đường xa cùng cậu tham gia thi đấu.
Cho dù trong đó nguyên nhân từ phía ông cụ Hoắc, nhưng Hoắc Văn Trạch cũng đã dễ dàng đáp ứng và làm theo.
Mà chuyện này không quá to tát.
Lăng Nhiên không để bụng đến lời nói của Tiết Lâm Viễn.
Cậu và Tiết Lâm Viễn cùng đi tới lối vào dành cho tuyển thủ, ở cổng lớn trùng hợp gặp gỡ Trương Kính đang dẫn Kiều Thạch đi xếp hàng.
Hiển nhiên Kiều Thạch cũng vào tới bài thi tự do.
Đôi mắt nhóc răng hổ sáng lấp lánh, “Anh Nhiên thật giỏi quá đi! Hôm qua em nghe thấy có thật nhiều người khen anh đó!”
Lăng Nhiên hơi ngồi xổm xuống nhìn nhóc, “Nhóc cũng rất giỏi.”
Có thể lấy được vị trí thứ nhất trong bài thi ngắn của tổ tinh anh ở giải đấu các câu lạc bộ, chỉ cần Kiều Thạch có thể vượt qua cửa ải dậy thì, tương lai chưa chắc không thể trở thành một trong những vận động viên trượt băng hàng đầu Hoa Quốc.
Kiều Thạch quơ quơ nắm tay, “Nhưng thi đấu hôm nay em nhất quyết không nhường anh đâu nhó!”
Lăng Nhiên cười cười, “Anh cũng thế.”
Tiết Lâm Viễn xem đến phụt cười ra tiếng.
Trương Kính ngoài cười nhưng trong không cười.
“Ngày hôm qua Kiều Thạch lấy được vị trí đầu tiên ở bài thi ngắn, huấn luyện viên Chu Dự của tỉnh H tự mình gọi điện thoại cho thằng bé, khen thằng bé thực không tồi, muốn chiêu mộ thằng bé vào đội tuyển tỉnh.”
Tiết Lâm Viễn, người cũng nhận được điện thoại từ Chu Dự nhưng không có được mời, lập tức héo rũ.
Khéo không phải là Chu Dự không nói, mà là người ta không có ý này!
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không biết chính mình là nên cảm thấy may mắn khi không ai tranh đồ đệ với hắn, hay là nên rầu lòng vì không ai coi trọng Lăng Nhiên.
Lăng Nhiên vỗ nhẹ lên vai Tiết Lâm Viễn.
Không nói gì cả, nhưng lại giống như cái gì cũng đều nói ra.
Không ai cần thì thôi vậy, có “cục vàng” như này thì tự mình giữ lấy thôi!
Tiết Lâm Viễn thầm ra quyết định, dự định ra cửa liền liên hệ sư ca ở đội tuyển tỉnh J của mình.
Tuy tỉnh J không mạnh bằng tỉnh H, nhưng chắc chắn có thể được coi là đội mạnh thứ hai cả nước.
Càng không cần phải nói, lãnh đạo đội tuyển tỉnh J rõ ràng có hứng thú với Lăng Nhiên.
Tiết Lâm Viễn dùng ánh mắt cổ vũ cho Lăng Nhiên.
Lăng Nhiên dễ như trở bàn tay nhận ra ý của Tiết Lâm Viễn, nhưng cậu lại chỉ nhàn nhạt mà dời tầm mắt.
Mục tiêu của cậu là tiến vào đội tuyển quốc gia.
Đội tuyển tỉnh chỉ là cây cầu bắc ngang để cậu tiến vào đội tuyển quốc gia.
Sau khi vào sân thi đấu chính là thời gian rút thăm.
Lăng Nhiên bốc được số 4, một vị trí không trước không sau
Vừa vặn xếp sau Kiều Thạch vừa bốc được số 3.
Cậu thay trang phục, khoác bên ngoài một lớp áo khoác, rồi dựa vào lan can bên cạnh sân băng, một bên làm nóng người, một bên xem các tuyển thủ biểu diễn.
Tuyển thủ đầu tiên nhỏ tuổi hơn cả Kiều Thạch, động tác linh hoạt như một chú chim nhỏ, nhẹ nhàng khiêu vũ trên băng dưới nền nhạc Hồ Thiên Nga.
Mới sáu bảy tuổi đã có thể thực hiện năm loại nhảy hai vòng.
Xoay tròn lên lại như một con quay nhỏ.
Khả năng biểu diễn nghệ thuật thực bình thường, nhưng ở tuổi này của nhóc đó cũng không có nhiều yêu cầu.
Khán giả sôi nổi vỗ tay cổ vũ, nhóm trọng tài cho thằng nhỏ một số điểm không cao không thấp, tổng điểm là 101.23 điểm.
Tuyển thủ số hai lớn hơn tuyển thủ đầu tiên một tuổi, tiêu chuẩn kỹ thuật không nắm vững bằng tuyển thủ đầu tiên.
Cũng có thể do nó quá căng thẳng, mới nhảy cú nhảy đầu tiên đã ngã rồi.
Từ xa cũng nhìn được nó trề môi muốn khóc nhưng nhịn xuống, lại đứng lên trượt tiếp.
Người xem và trọng tài đều có chút thất vọng, nhưng suy cho cùng nó vẫn là trẻ con, cũng sẽ thường thường vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.
Cuối cùng đạt được 82.41, thấp hơn vị trí đầu tiên không ít.
Lăng Nhiên nhìn ra, tuyển thủ số hai vừa nhận được điểm đã nhào vào l*иg ngực của huấn luyện viên mà khóc toáng lên.
Chuẩn bị nhiều năm, chỉ vì giờ khắc này lên băng.
Không khóc mới không bình thường.
Cậu thoáng hoảng hốt, rồi thu hồi suy nghĩ.
Tuyển thủ tiếp theo là Kiều Thạch.
Trương Kính đẩy nhẹ vào lưng Kiều Thạch, nhóc răng hổ mặc một bộ trang phục rực rỡ sắc đỏ trượt vào giữa sân băng.
Tiết mục của nhóc tên chỉ có một chữ “Hỏa”.
Là một khúc nhạc dương cầm nhiệt tình lại vui tươi.
Khán giả vốn đã thất vọng với hai tiết mục trước đó, rất nhanh liền nở một nụ cười trước cảnh nhóc nhảy thành công cú nhảy 2A, không chút bủn xỉn mà vỗ tay hoan hô.
Một tiết mục ngập trong niềm vui kết thúc.
Nhóm trọng tài đưa ra số điểm 130.34, cao hơn hai người trước đó một khoảng xa.
Trương Kính đầy mặt đều là ý cười, “Ở tổ tinh anh không có trường hợp cho thêm điểm, điểm của Kiều Thạch xem như cao rồi.”
Gã cố ý dùng khóe mắt liếc Lăng Nhiên cùng Tiết Lâm Viễn, lại ngoài ý muốn phát hiện hai người bọn họ chuyên chú những bước chuẩn bị cuối cùng, không bị lời trong ý ngoài của mình làm ảnh hưởng.
Lăng Nhiên duỗi chân, thực hiện bước làm nóng người cuối cùng. Tiết Lâm Viễn vẫn còn do dự, “Thật sự nhảy cú nhảy liên tục hai lần đó?”
Không ngoài ý muốn của hắn, Lăng Nhiên gật gật đầu.
“Vậy cố lên nhé!”
Tiết Lâm Viễn thở dài, giơ nắm tay lên.
Nắm tay Lăng Nhiên nhẹ nhàng đập một cái.
Hai người cười nhìn nhau.
“Tuyển thủ tiếp theo, số 4, Lăng Nhiên!”
Giọng nữ giới thiệu chương trình nói tròn vành rõ chữ.
Lăng Nhiên hít sâu một hơi, cởϊ áσ khoác ra, đẩy cửa, trượt ra ngoài.
Vẫn là một bộ trang phục màu xanh lá.
Cảnh Hoằng bất mãn lẩm bẩm, “Tại sao vẫn là màu xanh lá? Chẳng phải là giống với ngày hôm qua à?”
Ngụy Nhiễm trợn trắng mắt, “Giống nhau chỗ nào? Màu sắc, hoa văn, bao gồm cả vị trí của hạt cườm đều khác với ngày hôm qua được không! Chẳng lẽ ở trong mắt ông, đồ màu xanh đều giống hệt nhau?”
Chương Thạc tán đồng lời Ngụy Nhiễm nói, “Hình như xanh hơn hôm qua một tẹo.”
Đúng rồi, bộ trang phục này của Lăng Nhiên không phải cùng một bộ với hôm qua.
Bài thi ngắn tên “Tân Sinh”, trang phục biểu diễn mang một sắc xanh tươi mới, mang theo giọt mưa phùn ngày xuân, như một cành cây nhú lá, mơn mởn lớn lên.
Bài thi tự do hôm nay lại tên là “Minh Thiền”.
Chỉ trong những tháng hè, những chú ve ẩn giữa những tán lá ngập trong sắc nắng, rộn ràng cất tiếng ca.
Mà khi nhắc tới mùa hè, điều đầu tiên người ta nghĩ tới chính là sắc lá đậm của những cây đại thụ rậm rạp, tỏa bóng che một góc trời.
Cho nên bộ trang phục biểu diễn hôm nay của Lăng Nhiên mang một màu xanh lá đậm, lộ ra một cảm giác mát lạnh lạnh lẽo.
Ánh sáng dịu nhẹ của hạt cườm chảy dài từ bả vai đến lòng bàn tay cậu, theo từng tư thế thay đổi, nó tựa như mặt nước suối nguồn lóng lánh phản chiếu lại ánh mặt trời gắt gỏng của ngày hè.
Thật đẹp.
Làn da thiếu niên trắng đến dọa người, như băng như tuyết.
Cho dù trong lòng Dương Quỳnh Quang thành kiến, cảm thấy kỹ thuật của Lăng Nhiên cũng thường thường, lại không thể phủ nhận, thiếu niên này đẹp tựa một đóa hoa sinh ra từ băng tuyết, sạch sẽ, nhẹ nhàng lại xa xưa.
Bởi vậy, dường như trong một khoảnh khắc, trong lòng cô sinh ra một niềm tiếc nuối tương tự với Chu Dự ——
Nếu phát hiện ra Lăng Nhiên sớm một chút thì tốt rồi.
Chu Dự ngừng thở, chỉ muốn biết hôm nay Lăng Nhiên mang đến cho hắn điều đáng ngạc nhiên nào.
Thêm các loại nhảy ba vòng, hay là… Cậu ấy sẽ thực hiện một cú nhảy liên tục hai lần có độ khó cao hơn?
Tiếng nhạc vang lên.
Không có gì bất ngờ xảy ra, lại là một khúc đàn violin.
Có lẽ Augusto dành cho đàn violin một tình yêu mãnh liệt nào đó.
Ông ta từng nói với Lăng Nhiên rằng, khoảnh khắc dây đàn violin rung lên, giống như là lưỡi trượt khía lên mặt băng, để lại một đường cong uyển chuyển uốn lượn.
Lăng Nhiên kỳ thật càng yêu thích nhạc cụ Hoa Quốc.
Nhưng trước mắt, thẩm mỹ của Augusto lại là thước đo chinh phục trọng tài quốc tế.
Lăng Nhiên vứt bỏ suy nghĩ trong đầu, trượt ra ngoài theo tiếng đàn violin.
Cậu trượt trên mặt băng trắng tinh.
Lưỡi trượt màu đen theo từng bước chân lần lượt khắc lên băng những đường cong màu trắng bạc.
Ve đầu hạ đang chờ đợi một cơn mưa rào.
Chỉ khi trời cho một cơn mưa rào đầu hạ, khi nước mưa thấm vào bùn đất, ve mới có thể bắt đầu lột xác trước lúc đi đến giai đoạn cuối cùng của sinh mệnh.
Tiếng nhạc khe khẽ mà nhảy lên một chút.
Lăng Nhiên nâng cánh tay, chân phải đập băng.
Động tác như bị trật chân làm trọng tài cùng fans trượt băng đều thầm tự hỏi.
Cậu ấy muốn nhảy Lz [1] cong tay sao?
Mà Lăng Nhiên chưa bao giờ làm bọn họ thất vọng.
Chỉ trong chớp mắt, bóng người màu xanh lá bỗng chốc nhảy lên, tựa như một chú ve.
Cậu nhảy thẳng lên!
Một vòng, hai vòng, ba vòng.
Sạch sẽ lưu loát mà hoàn thành một cú nhảy ba vòng.
Quả nhiên là cú nhảy cong tay dễ nhận biết trong sáu loại nhảy lên!
Trục tâm thật ổn!
Đáp đất cũng thật ổn!
Đây chính là một cú nhảy 3Lz!
“Oaaaaaaaaaaa!”
Cảnh Hoằng và những người bạn kích động không thôi mà kêu ra tiếng, nhưng thanh âm của bọn họ biến mất trong tiếng hoan hô toàn trường dễ như trở bàn tay.
Tâm tình Tiết Lâm Viễn nhẹ nhõm đôi chút.
Xác suất thành công nhảy Lz của Lăng Nhiên còn không đủ 30%, thế mà đã nhẹ nhàng nhảy xong rồi?
Thậm chí còn xoay thêm nửa vòng, đợi vững chân mới thả chân trái xuống?
Đúng thế, khi thiếu niên trong sân giảm bớt lực, chân dài thẳng đứng, không hề cong xuống mà vẽ lên một hình cung, xẹt một đường giữa không trung.
Đẹp đến nỗi nhóm fans trượt băng phải kêu ra tiếng.
Cậu ấy mới mười lăm tuổi, sao lại có thể thu hút đến vậy!
Mà khán giả đều thực hưởng thụ.
Thậm chí muốn nhìn Lăng Nhiên thêm một cái.
Kiều Thạch ở bên cạnh khoa tay múa chân, đầy mặt ủ rũ: A a a, động tác này đẹp trai quớ, tui cũng muốn có ghê!
Chẳng qua giờ nhóc chỉ là một chú bé mυ'ŧ dở, chân cũng ngắn, có làm được thì cũng không đẹp bằng anh Nhiên.
Nhóc răng hổ mím môi, cực kỳ hâm mộ.
Lăng Nhiên cũng không ngờ trạng thái hôm nay tốt như vậy.
Thần thái cậu càng thong dong, lông mi dài rũ thấp, che khuất đôi ngươi như hạt nhãn.
Bóng người màu xanh lá đậm theo tiếng nhạc mà du tẩu trên băng.
Mưa đầu hạ rốt cuộc đã tới vào lúc Lăng Nhiên nhảy 2A.
Mưa to nặng hạt, thấm từng giọt từng giọt xuống lớp bùn đất.
Chú ve kiên nhẫn chờ đợi.
Chờ đợi thời cơ tốt nhất chui từ dưới đất lên.
Lăng Nhiên khép hờ mắt, mặt mày thanh lãnh, vẽ từng đường cong trên băng, biểu cảm thong dong lại trầm tĩnh.
Vậy mà dưới chân không ngừng chuyển động và nhảy những bước nhỏ, bại lộ tâm tình quá mức vội vàng của cậu.
Đúng rồi, chờ đợi dưới lòng đất đã mười bảy năm, chú ve đã sớm không chờ nổi mà muốn nhìn một chút, xem xem thế giới bên ngoài có bộ dáng như thế nào?
Sẽ có lớp lớp lá xanh và tầng tầng hạt mưa sao?
Nôn nóng, bất an, hướng tới, gấp gáp ——
Lăng Nhiên bắt chéo hai chân, lấy đà.
Thực hiện động tác nhảy 3Lo [2] khiến tất cả mọi người đột nhiên không kịp phòng ngừa, sau đó tiến vào xoay tròn.
Chân tự do duỗi thẳng, cùng nửa thân trên song song với mặt băng.
Tư thế camel spin mang tiêu chuẩn sách giáo khoa, thấy thế nào cũng đều đẹp.
Nhóm trọng tài sôi nổi ấn nút chấm điểm cho cú nhảy xinh đẹp lại nhanh nhẹn này.
Lăng Nhiên lại không thỏa mãn.
Cậu xoay tròn, nắm lấy mũi chân, dùng vòng eo mềm dẻo và chân thon dài vòng ra sau thực hiện động tác donut spin.
Hạt cườm trên trang phục lóe lên ánh sáng nhè nhẹ, chuyển động theo từng cử động của Lăng Nhiên, bó sát lên vòng eo thon gầy, đôi chân dài, sắc xanh đậm ấy cũng đẹp đến nao lòng.
Đây là cảnh tượng trong giấc mơ của chú ve.
Khán giả vỗ tay bồm bộp.
Hoắc Văn Trạch cũng phóng to màn ảnh, nheo mắt.
Bùn đất tản ra sau cơn mưa.
Ve đã không chờ nổi nữa rồi.
Nó bò ra khỏi đống bùn đất đã vây khốn nó suốt mười bảy năm, ngửi được khí trời mùa hạ lần đầu tiên trong đời.
Lăng Nhiên đứng thẳng thân.
Sau ba lần áp bước liên tục, hắn ngả người ra sau, đôi tay chậm rãi buông lơi.
Tư thế này giống như đang đón lấy một niềm vui bất tận.
Chưa đợi người xem thét chói tai cổ vũ cho tư thế trượt có lực độ mười phần này, Lăng Nhiên đạp băng, hai tay duỗi ra sau, trượt ra ngoài.
Tiết Lâm Viễn chợt nín thở.
Hắn biết bố trí kế tiếp của Lăng Nhiên.
Đó là một cú nhảy liên tục hai lần 3S + 2T.
Là cú nhảy mà bọn họ đã tranh chấp nhau không ít lần!
Lăng Nhiên có thể nhảy được không?
Tiết Lâm Viễn không quá tự tin, nghẹn một hơi ở cổ họng.
Chu Dự cũng xem qua bản kế hoạch trước đó, hắn ngồi thẳng người, đôi mắt mở lớn.
Đến rồi, hắn đang chờ cú nhảy liên tục hai lần này đây.
Lăng Nhiên có thể nhảy được không?
Dưới ánh mắt của mọi người, Lăng Nhiên tiêu sái xoay người, hai chân tách ra thành hình chữ bát, ngay sau đó nhảy lên cao!
Tư thế xoay tròn trên trung của cậu giãn ra lại xinh đẹp.
Như là một đóa hoa băng nở rộ.
Ba vòng, lại là một cú nhảy ba vòng!
Người xem đếm số vòng kích động không thôi.
Ai có thể nghĩ đến, vị tuyển thủ đi ra từ tổ đại chúng này đã hoàn thành 3Lz, 2A, 3Lo, sau ba cú nhảy khó ấy mà còn có thể lại nhảy thêm một cú nhảy ba vòng?
Nhóm fans trượt băng kiến thức rộng rãi tự nhủ trong lòng.
Cú nhảy T đơn giản nhất đâu rồi?
Chẳng lẽ là muốn tranh thủ thêm điểm vào giai đoạn sau của bài thi?
Nhưng giây tiếp theo, Lăng Nhiên nhảy một cú 2T.
Tiếng vỗ tay vừa mới vang lên chợt cứng lại, trong nháy mắt càng nhiệt liệt lên.
Hóa ra là một cú nhảy liên tục hai lần!
Thấy rõ ràng động tác của Lăng Nhiên, đáy lòng Tiết Lâm Viễn và Chu Dự đồng thời lo lắng.
Không ổn, trục tâm của cú nhảy cuối cùng lệch rồi!
Có thể cậu sẽ đáp băng một cách tệ hại!
Xong rồi, Tiết Lâm Viễn tức khắc muốn xỉu ngang.
Tác giả có lời muốn nói:
1, Nguyên hình của chú ve là một loại ve mười bảy năm ở Bắc Mỹ, giống loài không phải hư cấu đâu nha, thật sự có đó.
Ngủ đông dưới đất mười bảy năm, mới đổi lấy ánh mặt trời một lần, ve đực hát vang tức chết, ve cái đẻ trứng tức chết, vừa ngoi ra đã bị một đống thiên địch rình bắt.
2, Bản đầu tiên của Minh Thiền, thanh máu thấp, phối trí cũng thấp, nhưng sau này kỹ thuật và nội dung đều cùng tiến bộ rõ rệt!
***
Lăng Nhiên: Trang phục của em màu xanh lá.
Hoắc Văn Trạch: Khuy măng sét của anh là ngọc lục bảo.
Tác giả: Giao diện Tấn Giang cũng là màu xanh nà (đầu chó mỉm cười)
Chú thích:
[1] Lz: viết tắt của cú nhảy Lutz. Lutz là cú nhảy rất dễ bị nhầm với Flip. Đây là cú nhảy từ mũi lưỡi trượt, tức là vận động viên phải dùng mũi lưỡi trượt để nâng cơ thể lên. Trong khi Toe Loop dùng mũi chân trái, thì Lutz dùng mũi chân phải đập mạnh xuống mặt băng (giống như Flip vậy). (theo fanpage Yuzuru Hanyu Vietnam)
[2] 3Lo: nhảy ba vòng Loop. Loop là cú nhảy từ cạnh lưỡi trượt, tức là không dùng mũi lưỡi trượt để đập xuống mặt băng (như cú nhảy Toe Loop). Với Loop, vận động viên dùng sức bật từ cạnh ngoài lưỡi trượt mà nâng cơ thể lên. Khi bật nhảy, vận động viên bắt chéo chân tạo thành hình chữ X.
Editor có lời muốn nói: Ừm, định kiến thật là một cái gì đó thật đáng sợ :)
Vừa đọc vừa edit những chương này mà tôi bức bối quá chừng. Và còn phải chịu bức bối thêm tầm chục ngày nữa QAQ