Sau Tận Thế Tôi Trọng Sinh Vào Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 23: Đe dọa

Chưa đến một phần ba số học sinh còn sống sót, mọi người nhìn nhau, nhanh chóng phát hiện ra người mất tích: "Liễu Tuyết Linh mất tích!"

...

Liễu Tuyết Lin điên cuồng chạy trốn trong làn tuyết dày.

Nàng ta không biết mình đang đi đâu, và sẽ đi đâu.

Bởi khi vừa nhắm mắt lại, cái chết thương tâm của mấy cô bạn kia lần lượt xuất hiện trước mắt, khiến nàng ta run rẩy sợ hãi.

Thật đáng sợ! Thật khủng khϊếp! Nàng ta sắp phát điên rồi!

Không thể ở lại đó!

Ở đó không có Lâm Nho Duệ.

Đúng vậy!

Duệ Duệ, Duệ Duệ! Chỉ cần bên cạnh Lâm Nho Duệ, những thứ khủng khϊếp đó không thể làm tổn thương nàng ta!

Sau một lúc chạy trong cái lạnh khắc nghiệt, ngón tay nàng ta cứng đờ tím tái.

Các ngón chân dần mất đi cảm giác.

Nếu cứ tiếp tục như thế này, nàng ta sẽ phải cắt cụt chân.

Ngay khi đang tuyệt vọng, đột nhiên, một bóng đen mơ hồ xuất hiện ở cuối tầm mắt nàng ta.

Liễu Tuyết Linh ngạc nhiên chạy về phía trước.

Bên kia cũng đang chạy về phía nàng ta, khoảng cách giữa cả hai không ngừng rút ngắn.

Khi khuôn mặt của đối phương trở nên rõ ràng hơn, bước chân của nàng ta dần dần chậm lại.

Nhưng đã quá muộn, lũ quỷ đã đuổi kịp, ghì chặt nàng ta vào đống tuyết.

"Ăn! Ăn! Người đẹp! Ngon! Ngon!" Bọn chúng phun ra những lời hưng phấn từ cái miệng tanh hôi.

"Đừng ăn tôi, đừng ăn tôi mà..." Liễu Tuyết Linh run rẩy: "Bọn họ đã chuyển đi sang một ngôi nhà mới! Đừng gϊếŧ tôi, tôi sẽ đưa các người đi tìm!"

Lũ quỷ bối rối nhìn nhau.

Cho dù rất thích thứ đồ ăn trước mặt, nhưng bọn chúng vẫn mong chờ bữa ăn lớn đằng sau.

Nghĩ mà phân vân vô cùng.

Không biết phải làm gì, bọn chúng lại nhìn ra phía sau.

Tên thủ lĩnh bị chột bước lên phía trướ, chỉ thẳng vào Liễu Tuyết Linh, chậm rãi nói: "Mày, dẫn đường đi."

...

Hứa Liệt đi tới đi lui trong phòng.

Mặc dù cậu rất không thích Liễu Tuyết Linh cho lắm, nhưng cậu cũng biết người này là bạn của đại tỷ, giờ Lâm Nho Duệ về, thấy mất một người, Hứa Liệt phải giải thích sao đây?

Thấy cậu lo lắng, một vài nam học sinh tình nguyện đứng dậy, sẵn sàng đi cùng cậu để tìm người bị tụt lại phía sau kia.

"Dừng lại!" Ngay khi cả nhóm chuẩn bị đi ra ngoài, Daniel lại lên tiếng ngăn bọn họ.

Đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài, trong làn tuyết nhập trời, vô số bóng dáng cao to đang bủa vây đến gần, lông lá phủ đầy người, đôi mắt lóe lên màu xanh lục hung ác.

"Ôi vãi linh hồn, sao đám quái vật này lại biết chúng ta ở đây cơ chứ!?"

Đám học sinh hoảng loạn.

"Ê ê ê, nhìn kìa chúng mày, cái người mà bọn chúng đang trói lại kìa!" Có người chỉ ra phía ngoài: "Là... Là Liễu Tuyết Linh."

"Cậu ta chỉ cho lũ quỷ kia biết vị trí của chúng ta sao?"

"Đệt cụ, con khốn này!"

"......" Hứa Liệt cạn lời rồi, không thể mắng thêm nữa, bởi dù có ngàn chữ cũng không đủ để diễn tả cảm xúc trong lòng cậu lúc này.

Cậu vuốt mặt một cái, hít sâu rồi ra lệnh cho mọi người: "Mấy thằng con trai thì canh gác ở cửa ra vào và cửa sổ, còn mấy đứa bánh bèo thì tìm nơi ẩn nấp của riêng mình đi, nếu không coi chừng bị ngộ thương đấy!"

Mặc dù tất cả mọi người đều bối rối, miễn cưỡng tuân lệnh, nhưng vẫn có người tiếp tục hỏi: "Lâm Nho Duệ đâu, khi nào thì cô ta trở về?"

Hứa Liệt nói thầm trong lòng: Ông cố nội tôi còn biết nữa, tôi cũng muốn đại tỷ về sớm lắm, má nó, ông đây cũng sợ té đái rồi!

Nhưng cậu tuyệt đối sẽ không thốt ra lời này, bởi nói ra thì càng sợ hơn...

Dần dần, mấy con quỷ dần tiếp cận đến gần.

Bọn chúng lấy giáo, dao rồi dùng nắm đấm để phá cửa, nhưng may mắn là, ngôi nhà của Daniel đủ vững chắc để bọn họ có thể chống đỡ một chút.

"Chúng mày không chịu ra ngoài đúng không?" Một giọng điệu kỳ lạ từ ngoài cửa vang lên: "Tao sẽ đếm đến ba, nếu chúng mày vẫn không chịu ra ngoài, tao sẽ gϊếŧ con nhỏ bạn của chúng mày."

"Một." Thứ gì đó rơi xuống đất, kèm theo đó là tiếng thét chói tai của Liễu Tuyết Linh vang lên ngoài cửa.

Một cánh tay của nàng ta bị chặt đứt, treo lủng lẳng trên cành cây, khuôn mặt Liễu Tuyết Linh ướt nước mắt nước mũi, trông không xinh đẹp chút nào.

Lòng Hứa Liệt dao động, cậu nhìn mọi người, nhưng tất cả mọi người đều né tránh ánh mắt của nhau.

Bọn họ sẵn sàng giúp đỡ, nhưng chỉ khi chuyện đấy không gây nguy hiểm cho bản thân họ.

"Hai." Lại một tiếng thét thảm thiết khác, thê lương đáng sợ, kèm theo là tiếng xương cốt bị bẻ gãy, khiến da đầu mọi người ngứa ran.

Hứa Lệ đập tay vào cửa.

"Hứa Liệt, cậu định làm gì vậy!" Có người hét lên hỏi.

"Tôi không thể nhìn cậu ta chết được!" Hai mắt Từ Liệt đỏ hoe, cậu không biết mình đang giả ngu hay ngu thật mới có thể đưa ra quyết định này.

Ai có thể can đảm nhường mạng sống của mình cho lũ quỷ ăn thịt người kia chứ?

"Còn chưa chịu ra sao? Con nhỏ này sẽ chết đấy!" Một tiếng cười kỳ dị phát ra từ ngoài cửa, hả hê trước sự căng thẳng của đám người bên trong.