Sau Tận Thế Tôi Trọng Sinh Vào Trò Chơi Trốn Thoát

Chương 24: Vũ khí

Hứa Liệt đang chuẩn bị mở cửa đi ra thì có vài người phía sau liếc nhìn nhau, chồm lên ôm lấy, kéo cậu vào sâu trong nhà.

"Mấy cậu đang làm gì vậy hả!" Hứa Liệt kinh ngạc nói.

"Chúng tôi mới là người phải hỏi câu đó đấy! Cậu đang đặt tất cả mọi người vào nguy hiểm vì một mình cậu ta đó, biết không hả? Có những con quái vật ăn thịt người bên ngoài kia, chúng sẽ lao vào ngay khi cánh cửa mở ra!"

"Nhưng cậu ta là bạn của đại tỷ!" Hứa Liệt giãy dụa nói.

"Vậy thì sao chứ! Tất cả chúng ta đều là bạn học của Lâm Nho Duệ hết mà!" Người kia nói: "Đó là cái giá cậu ta phải trả! Không có mạng sống nào cao quý hơn mạng sống nào hết! Cậu hiểu chưa?"

Hứa Liệt nghe thế thì ngừng dãy dụa.

Mà lũ quỷ ngoài cửa lại sốt ruột: "Còn chưa mở cửa sao?"

Bầu không khí căng như dây đàn.

Sự kiên nhẫn của lũ quỷ đã biến mất gần hết, ngoài cửa vang lên tiếng la hét thảm thiết, sau đó dần lắng xuống, cuối cùng rơi vào im lặng.

Thật lâu sau đó, bên ngoài chỉ còn lại tiếng gió hiu hiu.

"Bọn chúng đi rồi sao?"

Không ai trả lời, nhưng mọi người đều thầm cầu nguyện trong lòng.

Rầm, rầm, rầm.

Củi thấm dầu trơ liên tiếp được xếp trồng lên tường gỗ, đốm lửa đỏ rực xuất hiện mờ ảo trong làn tuyết, lũ quỷ sử dụng cơ thể của chính nó để chặn gió tuyết, di chuyển đuốc lửa đến phía trước ngôi nhà.

"Bọn chúng muốn thiêu chết chúng ta..." Hứa Liệt thở hổn hển, lạnh hết cả sống lưng.

Daniel nghiến răng nói: "Không sao! Tuyết lớn như vậy, không cháy lớn được..."

Ngôi nhà này của Daniel đã làm bằng gỗ, thế nên rất dễ cháy, tuy có gió mạnh và tuyết lớn, nhưng chắc chắn không thể dập tắt ngọn lửa dữ dội, căn nhà nhỏ dần cháy hừng hực.

"Nóng, nóng quá!"

"Hu hu hu, chẳng lẽ chúng ta sẽ bị thiêu sống ở đây ư...."

"Coi chừng xà ngang!"

Trong làn khói dày đặc, xà ngang làm bằng gỗ đột nhiên rơi xuống, đè bẹp những người bên dưới, không biết họ còn sống hay đã chết.

Không khí trong nhà ngày càng loãng, khiến mọi người dần khó thở.

Có người không kìm được nữa, vươn đôi tay ra đẩy mở cửa sổ, không khí trong lành nhanh chóng tràn vào trong, nhưng kèm theo đó, một đôi tay cũng thò tay vào trong, túm lấy cổ áo người đó kéo ra ngoài.

Cảnh tượng mạo hiểm này không những không ngăn được tất cả mọi người, mà càng ngày càng có nhiều người đẩy mở cửa sổ, ý muốn trườn ra khỏi ngôi nhà đang cháy.

Trốn ra, thì vẫn còn một con đường sống.

Nhưng nếu tiếp tục ở trong nhà, chỉ có thể bị thiêu sống.

Lũ quỷ ăn thịt người thường sử dụng phương pháp này để buộc con mồi sa vào sào huyệt của chúng.

Những học sinh chạy trốn như ruồi không đầu này sẽ bị chúng bắt lại từng người một.

Chân Trương Lộ giẫm phải tảng đá nào đó, cô ấy ngã mạnh xuống lớp tuyết, con quỷ đang đuổi theo phía sau hét lên phấn khích, nó giơ cái giáo lên, đâm mạnh xuống.

"A a a a a."

ỤA, sao không đau gì hết vậy, Trương Lộ mở một mắt, con quỷ trước mắt bị một thanh đao đâm thủng bụng, hai mắt nó trợn to, liếc ngang sang Lâm Nho Duệ phía sau.

"Đại tỷ!" Hứa Liệt hưng phấn kêu lên.

Lâm Nho Duệ đang định đi sang thì đột nhiên trong đầu chạy ngang một dòng điện, giọng nói điện tử của Seth vang vọng bầu trời đêm tuyết.

[Kết cục của màn chơi "Quỷ Ăn Thịt Người Trong Rừng" đã được kích hoạt, trận chiến giữa con người và ác quỷ BẮT ĐẦU]

[Thắng thì sống, thua thì chết, tiêu diệt thành viên cuối cùng của đối thủ là người chiến thắng]

[Hãy chọn vũ khí của riêng bạn]

Ngay lúc này, thời gian dường như đóng băng, những bông tuyết bay bay khựng giữa không trung, những con quỷ đang giơ vũ khí vẫn duy trì tư thế cũ, đứng yên cứng ngắc.

Trong thời khắc đóng băng này, chỉ có người chơi mới có thể di chuyển.

Một màn hình màu xanh lá cây đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, các vật phẩm như rìu, liềm, gậy bóng chày lần lượt rơi xuống.

Trên mặt một số người vẫn còn dính nước mắt nước mũi, bọn họ bối rối khi đối mặt với tình huống trước mặt.

[Hãy chọn vũ khí của riêng bạn]

[Nếu thời gian chờ mà không chọn nhanh, vũ khí sẽ được phân phối ngẫu nhiên]

Khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay của mọi người trĩu xuống, vũ khí được phát hành ngẫu nhiên xuất hiện trong tay họ.

Thời gian bắt đầu chảy trở lại, những bông tuyết tiếp tục bay phấp phới đầy trời, ngôi nhà gỗ vẫn đang cháy, tiếng ồn ào trở lại, lũ quỷ ăn thịt người gớm ghiếc vồ tới.

"Mấy người đứng ngây ra đó làm gì!" Lâm Nho Duệ trầm giọng nói, đánh thức mọi người: "Cầm vũ khí lên đánh đi! Bộ không nghe thấy hệ thống nói gì sao? Một là bọn chúng chết, hai là chúng ta chết!"

Sau đó, cô rút đao ra, xoay người lên trước, chém đứt đầu ba con quỷ trước mặt chỉ bằng một đòn.

Hứa Liệt cũng thét lên: "Đại tỷ nói đúng! Mọi người thử nghĩ xem, chúng đã gϊếŧ bao nhiêu bạn bè của ta rồi? Giờ chỉ có thể đánh đến cùng, hết đường lui rồi! ĐCM bọn quái vậy, ông đây bổ chết mọe chúng mày!!!"

Với vũ khí trong tay, ánh mắt của những người còn lại cũng dần đỏ lên, sự thù hận dần nở rộ trong mắt họ.

Cuối cùng, một nam học sinh vung vũ khí của mình lên, chém vào ngực của con quỷ.