Ta Có Gia Tài Bạc Triệu Nhờ Làm Ruộng

Chương 38: Rơi vào hố lửa

Vẻ mặt Tống Kim Sơn cũng đau khổ, nhưng hắn vẫn tốt hơn Nguyễn thị: “Cho dù là đồ vật quý giá thì cũng là để sử dụng, tuỳ con đi.”

Khuôn mặt của nữ nhi đã bị huỷ hoại, nửa đời sau không biết sẽ trải qua như thế nào, bây giờ có bảo vật này, trong lòng cũng có thể thoải mái hơn, mặc dù thứ đó có giá trị rất lớn, nhưng dù sao cũng chỉ dùng để bổ sung dinh dưỡng cho thực vật, không cần phải dè xẻn đến mức không nỡ dùng như vậy.

Tống Kim Sơn biết rằng thực ra Nguyễn thị cũng không phải là người keo kiệt.

“Được, được, được… Dùng thì dùng.” Nguyễn thị cười trừ một cái: “Ta phải đi xem luống rau kia một lát, không biết trong đó có cỏ dại mọc lên không, đồ vật tốt như vậy, nếu bị cỏ dại hấp thụ hết thì mới là lãng phí đó!”

Nhìn số quả dại hái được đã đủ, Nguyễn thị vội vàng xuống núi.

Tiện đường đi qua thửa ruộng nhà mình.

“Lý Tam!” Từ rất xa, Nguyễn thị đã nhìn thấy đồng ruộng nhà bà ấy, thấy có người nhìn đông nhìn tây, bà ấy vội vàng kêu một tiếng.

Nguyễn thị vội vàng đi qua.

Tống Anh theo sát phía sau, trong lòng có hơi nghi ngờ.

“Lý Tam, có phải ngươi lại bỏ thứ gì vào trong ruộng nhà ta không? Mọi người đều là hàng xóm láng giềng với nhau, sao tâm địa của ngươi lại ác độc như vậy!”

“Huynh đệ Lý Tam, Tống Kim Sơn ta tự hỏi không thẹn với bất kỳ người nào trong nhà ngươi, chuyện lần trước, ta cũng không so đo với ngươi, hôm nay ngươi vẫn còn dám bước sang đây ư!” Tống Kim Sơn cũng tức giận nói.

Tống Anh nhìn xung quanh.

Lần này, Lý Tam không giẫm lên mạ non, nhưng… Cho dù là bây giờ, đôi mắt hắn ta vẫn dáo dác liếc nhìn khắp nơi, rốt cuộc hắn ta đang tìm cái gì chứ?

Không lẽ thật sự như lời của Lý Đại nói, hắn ta đang tìm nhân sâm?

“Lần trước ta làm rơi đồ ở chỗ này, chỉ qua đây tìm thử mà thôi!” Lý Tam hợp tình hợp lý nói, ánh mắt xác nhận một lần nữa, giống như không tìm được nên lộ ra biểu cảm thất vọng và buồn bực.

Hắn ta có thể khẳng định rằng lần trước mình không hề hoa mắt, chắc chắn đã nhìn thấy nhân sâm.

Nhưng bây giờ, không có, không có gì cả.

Hắn ta tới rình trộm mấy lần, nhưng vẫn không hề nhìn thấy nhân sâm!

Nhân sâm chạy mất rồi!

Đều do tên đại ca ngu ngốc kia, nếu không phải tại hắn ta hô hào ầm ĩ khắp nơi thì cũng không đến mức như vậy!

Trong nháy mắt, dáng vẻ của Lý Tam trở nên tức giận, nhìn qua giống như thật sự đánh rơi mất thứ gì đó quan trọng, không muốn đôi co với phu thê Tống Kim Sơn nữa, oán hận rời đi.

Tống Kim Sơn nhìn theo bóng lưng của Lý Tam, cũng tức giận đến mức sắc mặt sa sầm lại.

“Sao Lý gia lại có một người như hắn ta chứ! May mà lúc trước không bàn chuyện thành hôn với nhà hắn ta, nếu không thì nha đầu chẳng khác nào rơi vào hố lửa!” Tống Kim Sơn tức giận nói một câu.

Rau hẹ trồng trong ruộng đã bắt đầu mọc mầm, lúc này, ánh mắt hiền hoà nhìn chằm chằm chúng nó của Nguyễn thị khiến Tống Anh nhìn đến da đầu tê dại.

“Nha đầu, hai ngày nữa, nếu vịt con ở trong nhà vẫn khỏe mạnh, hằng ngày con cứ mang ra ngoài ruộng, đến lúc đó, con không cần phải làm gì cả, chỉ cần ngồi dưới bóng cây bên kia nhìn là được, cũng tránh việc Lý Tam kia cảm thấy nhà chúng ta không có người, cả ngày nghĩ cách chiếm hời!” Vẻ mặt Nguyễn thị rất nghiêm túc.

Mầm cây còn chưa lớn, mỗi ngày Lý Tam đều chạy sang bên này, chờ sau khi rau hẹ nhà bà ấy mọc ra, Lý Tam kia chắc chắn sẽ ăn trộm!

Có khi là do hắn ta nhìn thấy nhà bà ấy có đồ tốt, vậy nên mới rình mò không chịu từ bỏ.

Nguyễn thị bắt đầu suy nghĩ miên man.

Tống Anh thấy bà ấy như vậy, vội vàng đồng ý.

Luống đất trồng rau này, không cần mẫu thân nhắc nhở, nàng cũng sẽ để mắt đến nó một chút. Dù sao thì Lý Tam kia cũng quá khả nghi, không biết tại sao hắn ta lại làm thế nhưng nàng cảm thấy không yên tâm.

Xem xong luống đất trồng rau, Tống Anh và Tống Tuân lại mang đồ lên huyện thành.

Chỉ là lúc này, quả nhiên đã có thêm rất nhiều quầy hàng bán quả đậu xanh ở trên huyện thành, phần lớn đều là hài tử khoảng mười mấy tuổi.

Nếu là trước đó, Tống Tuân vẫn còn lo lắng một chút, nhưng hiện giờ đã biết tại sao quả đậu xanh của mình ăn ngon hơn nên hắn rất yên tâm.

“Hai người các ngươi tới muộn quá! Từ sáng sớm hôm nay đã có mười mấy sạp hàng giống nhau, bọn họ cạnh tranh rất kinh khủng, hiện giờ bọn họ đã bán loại quả này với giá một đồng một cân rồi!”