Ta Có Gia Tài Bạc Triệu Nhờ Làm Ruộng

Chương 37: Đồng ngôn vô kỵ*

*Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kị

Sắc mặt Nguyễn thị đại biến, đối với vị “đạo sĩ” này, bà ấy vừa kính trọng vừa sợ hãi.

Đạo sĩ có lòng hảo tâm như thế sao lại bắt người ta thề độc như vậy? Quả nhiên, tính khí của các vị cao nhân đều khá kì lạ…

“Không nói, không nói, tuyệt đối không nói…. Tuân nhi, con nhất định phải nhớ kỹ, sau này cho dù con có cưới tức phụ, con cũng không được kể chuyện của muội muội cho nàng nghe, rõ chưa?” Nguyễn thị gấp gáp nói một tràng.

Tống Tuân nửa tin nửa ngờ, dù sao thì hắn cũng không hiểu biết gì về tác dụng của loại dược thủy này.

Nhưng lời dặn dò của nương thì hắn vẫn nghe, hơn nữa, nếu sự việc này là thật, hắn cũng tuyệt đối không nói lung tung với người ngoài.

Mặc dù Tống Anh hơi chột dạ, nhưng về chuyện không gian trong bình ngọc, nàng tuyệt đối không thể nói với người ngoài, về sau, những chỗ nàng cần dùng tới linh thủy còn rất nhiều, không thể lần nào cũng trùng hợp như vậy, chỉ có mình nàng luôn tìm được đồ tốt, đồ ngon.

Cho nên phải tìm một cái cớ.

Về phần đan dược….

Sau này nàng dùng mật ong trộn với linh thủy, bỏ thêm chút đồ vật nữa là được.

“Vậy còn đan dược thì sao?” Tống Kim Sơn hiếu kỳ nói.

“Cha, đồ vật đã bị con giấu đi rồi, càng ít người biết càng tốt, sư phụ cũng đã nói, không được nói nơi giấu đan dược cho người khác biết, nếu không…..”

“Phi phi phi, đồng ngôn vô kỵ! Con cứ giấu kỹ đồ vật là được!” Nguyễn thị vội vàng nói.

Tống Anh gật gật đầu.

“A Anh, dược thủy thật sự có... thần kỳ như lời muội nói không?” Tống Tuân cau mày hỏi.

“Nếu như cha nương không tin… thì sáng sớm ngày mai, chúng ta cùng đi một chuyến lên núi, tìm một cây đậu xanh thử chút là được.” Tống Anh nói.

Thử thì chắc chắn phải thử rồi.

Bởi vì câu chuyện của Tống Anh mà cả đêm nay, Nguyễn thị và Tống Kim Sơn đều không ngủ được, năng lực tiếp nhận của Tống Tuân hiển nhiên cao hơn cha nương, nhìn qua vẫn thấy tinh thần rất là phấn chấn.

Trời còn chưa sáng, cả nhà đã đi lên núi.

Bọn họ phát hiện ra mấy cây đậu xanh ở nơi bị che khuất.

Tống Tuân đi lên trước, hái một quả nếm thử, hơi ngọt nhưng nhiều hơn là vị chát và vị chua, giống với loại quả trước kia hắn vẫn thường ăn, mặc dù quả này cũng đã chín rồi, nhưng màu sắc không được đẹp như loại muội muội hái hôm trước.

Tống Kim Sơn ôm lấy bình sứ với vẻ mặt nghiêm túc, đổ nước trong bình xuống xung quanh gốc cây.

Ngay sau đó, người một nhà thấp thỏm chờ đợi, ngay cả mắt cũng không dám chớp một cái.

Quả nhiên, không phụ sự chờ đợi của mọi người, màu sắc của những quả này từ từ thay đổi, dần dần trở nên đỏ tía, thậm chí còn tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng.

“Thật, thật sự có đồ vật thần kỳ như vậy sao! A Anh, người con gặp được không phải đạo sĩ mà là thần tiên rồi.” Tống Kim Sơn kinh ngạc hô lên.

“Vị đạo sĩ đó có chút duyên phận với con mà thôi, sư phụ luôn đi ngao du khắp bốn phương, chỉ tại thấy con đáng thương quá...” Tống Anh thở dài một hơi.

“Vị đạo sĩ có khả năng có….. chữa lành mặt cho con không?” Nguyễn thị căng thẳng nói.

“Nương, đạo sĩ không phải người phàm tục, sao có thể quan tâm ngoại vật như dung mạo được?” Tống Anh lại nói.

Nguyễn thị thở dài: “Cũng phải.”

Chút thất vọng ấy cũng không che giấu được sự kích động của hai phu thê, chỉ có Tống Tuân vẫn ổn định như cũ, bắt đầu vươn tay hái quả.

Hôm nay, bọn họ còn phải đi lên huyện thành một chuyến nữa.

Lần này, Tống Kim Sơn dứt khoát đổ hết cả bình gốm, tưới thêm cho hai cái cây nữa.

Quả hái được không khác biệt lắm so với lần trước.

Qua được ải này, Tống Anh cảm thấy yên tâm hơn, nói với người nhà: “Cha, nương, con đã thả mấy viên đan dược vào ruộng lúa nhà chúng ta rồi, chắc chắn bông lúa năm nay sẽ to mẩy hơn năm trước, luống đất trồng rau kia cũng thế, chẳng bao lâu nữa, nhà chúng ta sẽ có đồ ngon ăn rồi.”

“Con đổ dược thủy vào trong chỗ đất kia rồi ư!?” Nguyễn thị nghe xong, đau lòng muốn chết: “Nhà chúng ta chỉ có một mảnh đất nhỏ, căn bản cũng chẳng trồng được gì nhiều, vậy nên ta liền tùy ý gieo một ít hạt giống rau cải… ôi trời, con gái của ta ơi, con làm nương đau lòng chết đi được, một giọt nước đều quý hiếm giống như vàng bạc, vậy mà con lại rót hết cả bình rồi…”

Nguyễn thị muốn hôn mê.