Ta Là Phế Vật, Nhưng Tất Cả Đồ Đệ Đều Là Thần

Chương 2: Không còn tồn tại nữa

Thịnh Tình xông vào phía trước, gϊếŧ đỏ cả mắt.

Nhưng hai quyền khó định lại bốn tay, một đám binh lính đã ngã xuống.

Ma thú đầu nhập vào cũng càng lúc càng nhiều, truyền đến tiếng hú của ma sói.

“Thịnh Tình, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, bây giờ đầu nhập về phe ta, ta tha mạng cho ngươi.”

Ma quân bị Thịnh Tình đâm một nhát, không những không tức giận mà ngược lại lộ ra ánh mắt thưởng thức.

“Nằm mơ đi. Ta còn ở đây một ngày, thì các ngươi đừng hòng bước vào thành trì này nửa bước.”

Thịnh Tình rút kiếm ra.

“Cũng chỉ còn lại một mình ngươi, còn thủ hộ như thế nào?” Ma quân cười nhạo một tiếng.

Thịnh Tình nhìn quanh bốn phía, binh lính Ma tộc đã vây chặt nàng, nhưng lại kiêng kị sức mạnh của nàng, không dám tiến tới.

“Cho dù còn một mình ta, thành này cũng vẫn được thủ hộ.”

Đột nhiên bên người Thịnh Tình xuất hiện linh lực dao động cực mạnh, làm cho mọi người văng ra.

Sắc mặt Ma quân đại biến: “Mau ngăn cản nàng lại! Nàng muốn tự bạo!”

Ngăn cản?

Được, nàng cũng muốn nhìn xem…

Ai có thể ngăn cản được nàng!

Mặc dù đã trải qua thật lâu, nhưng dân chúng trong thành vẫn nhớ rõ một ngày này.

Bầu trời đỏ như máu, vô số kiếm linh phá mây mà xuống, sao băng xông thẳng mặt đất.

Cự kiếm ngang trời xuất thế, mang theo uy áp to lớn trực tiếp công kích ma thú đang tiến vào.

Ầm ầm!

Kiếm dương, che trời.

Kiếm biến mất, bụi bay tứ phía.

Thế giới yên tĩnh.

Trước khi Thịnh Tình chết, đêm tối buông xuống.

Nàng mơ mơ màng màng nhớ tới, Mạc Bách nói muốn nàng chờ hắn trở về.

Xem ra là không đợi được rồi.

Ngày hôm sau ánh sáng rạng đông hiện ra, mới có người dám bò trên tường thành tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Ma quân trọng thương chạy trốn, ở ngoài thành xác chết chất thành núi.

Dưới mặt đất bị cự kiếm cắt ngang, vừa nguy nga lại thê lương.

Thịnh Tình quỳ trên mặt đất, trán tựa vào kiếm.

Hoàn toàn không có hơi thở.



Tin tức thắng lợi ở tiền tuyến nhanh chóng lan truyền, làm Cửu Châu phấn chấn.

Tin tức Thịnh Tình chất cũng cùng nhau tuyền đến, không ít người lên môn phái của cô mà cúng bái, đưa hoa tươi.

Phủ tiên tôn.

“Đã xác nhận rồi?”

Phù Vân Thanh đang chơi cờ, nghe được tin Thịnh Tình chết, mày khẽ nhếch lên.

Rõ ràng trước khi xuất chiết, Thịnh Tình còn thể son sắt mà nói sau khi trở về sẽ thành hôn cùng hắn.

Tuy rằng Phù Vân Thanh chủ trương muốn từ hôn, lại không nghĩ tới Thịnh Tình sẽ chết.

“Đã xác nhận. Kiếm tôn…” Người hậu gật đầu.

Phù Vân Thanh đánh gãy lời hắn nói: “Chờ sau khi ta cùng Nguyệt Nhi chơi xong ván cờ này rồi nói tiếp.”

Trang Nguyệt Nhi đúng là người mà Thịnh Tình tìm hiểu được, cùng bạch nguyệt quang của Phù Vân Thanh có năm phần giống nhau.

Trang Nguyệt Nhi: “Nếu thần tôn bận rộn, ta có thể về trước…”

“Không sao đâu, người râu ria mà thôi.” Phù Vân Thanh cười cười cong đuôi mắt.

Hắn có khuôn mặt tuấn mĩ, khi cười rộ lên cũng làm cho người ta động lòng.

Chỉ là ý cười không đạt tới đáy mắt.

Trang Nguyệt Nhi rùng mình một cái, không nói thêm gì nữa.

Sau khi tiễn Trang Nguyệt Nhi đi rồi, Phù Vân Thanh không chút để ý hỏi: “Thư mà nàng ta lần trước đưa đâu.”

Làm một tiên tôn, Phù Vân Thanh cần phải toạ trấn (trấn giữ) ở Cửu Châu, không thấy được Thịnh Tình, liền đưa thư từ hôn.

Hắn đã đưa đề nghị từ hôn năm lần, bốn lần trước Thịnh Tình đều hỏi nguyên nhân, đại khái lần thứ năm này cũng là như thế, Phù Vân Thanh cũng không muốn xem.

Vẫn là giữ lại rồi nói sau.

Phù Vân Thanh mở thư ra, bốn chữ ‘Đồng ý từ hôn’ phá lệ mà hơi bất ngờ.

Phù Vân Thanh sửng sốt một chút ngay sau đó cười ha ha.

Hắn vô tâm vô tình, sống nhiều năm như thế cũng chỉ có bạch nguyệt quang mới lọt vào mắt hắn.

Chỉ là bạch nguyệt quang không yêu hắn, hắn cũng không muốn cưỡng càu, đơn giản liền từ bỏ.

Lúc này Thịnh Tình lại cường thế mà xâm nhập, thề muốn dạy hắn biết tình yêu là gì.

Bây giờ xem ra, cũng chỉ là như thế.

“Nàng có để lại di ngôn nào không?” Phù Vân Thanh hỏi.

“Thanh Kiếm Tông xác nhận có nhận được, nhưng chúng ta… vẫn chưa thấy.” Người hậu cúi đầu.

Phù Vân Thanh rũ mắt, phong thư này có thể là đồ vật cuối cùng mà Thịnh Tình để lại cho hắn.

Phù Vân Thanh không để bụng mà phất tay, phong thư liền bị linh lực đánh tan.

Không còn tồn tại nữa.

……

Thịnh Tình cảm thấy bản thân mình đã chết.

Nhưng lại không giống chết.

Bởi vì có người tát cho nàng một cái làm nàng tỉnh dậy.

“Chỉ là so kiếm thua mà thôi, đạo hữu ngươi mau tỉnh lại đi.”

So kiếm?

Còn bị thua?

Thịnh Tình người được xưng là kiếm tôn mạnh nhất???