Hai chị em dâu trong phòng nói chuyện một hồi đến lúc mẹ Hứa gọi ăn cơm mới đi ra.
Cả nhà vừa mới lên mâm chuẩn bị ăn, lúc này chuông cửa vang lên.
Chị dâu Hứa vội đi mở cửa, nhìn thấy một bà thím cũng không biết là ai nhưng vẫn lễ phép chào hỏi.
"Chào thím!"
Nhìn thấy chị dâu Hứa thím Trương cũng sửng sốt một chút.
"Chị Lý!"
Nhìn thấy người tới mẹ Hứa cũng vội hô.
Thím Trương họ Lý, chồng họ Trương, chỉ là mọi người quen gọi là thím Trương.
"Ngọc Hân?"
Ngọc Hân là tên của mẹ Hứa.
"Chị Lý, mau vào trong!"
"Chào thím Trương!"
Hứa Nhan Nhan lễ phép chào.
"Chị Lý, vừa lúc ăn cơm cùng chúng tôi!"
Mẹ Hứa vui vẻ mời, chị dâu Hứa vội đi lấy thêm bát đũa.
"Không cần đâu, vốn chỉ là rảnh rỗi nên thuận tiện sang nhìn xem Nhan Nhan đã quen nơi này chưa?"
Thím Trương xua tay.
"Hàng xóm chúng ta nhiều năm không gặp, chị đừng khách sáo!"
Thím Trương không từ chối được sự nhiệt tình của mẹ Hứa nên đành ngồi xuống.
"Đây chắc là con dâu của cô phải không?"
Thím Trương hỏi.
"Đúng vậy, đây là con dâu tôi, Lý Thuần Thuần!"
Mẹ Hứa mỉm cười đáp.
Ăn xong mẹ Hứa cùng thím Trương buôn chuyện bà tám.
Hôm sau chị dâu Hứa vì bận công việc nên không thể ở lâu, ngược lại ông bà Hứa hiếm khi trở lại nên ở thêm vài ngày thuận tiện dạo quanh chào hỏi một lần với thôn dân rồi mới trở về.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nam Hạ Tinh vất vả lắm mới tìm được Tiệm Thiên Đường của Hứa Nhan Nhan nhưng đi đến nơi chỉ thấy Tang Vu.
"Ngươi nói, Nhan Nhan trở về nhà?"
Nam Hạ Tinh vẻ mặt nhăn nhó hỏi.
"Vâng, Hứa tỷ đã rời đi từ hôm qua!"
Tang Vu hồi đáp.
"Vậy khi nào nàng trở lại?"
"Cái này dân nữ cũng không biết!"
Tang Vu thành thật nói.
Hạ Nam Tinh chỉ đành thở dài tiếc nuối, lại nói.
"Nghe nói, Tiệm Thiên Đường bán một loại mì đặc biệt ngon độc nhất vô nhị?"
Hạ Nam Tinh đánh giá một chút cửa tiệm hỏi.
"Đúng là Tiệm Thiên Đường có bán loại mì đặc biệt, nhưng mà hôm nay đã bán hết, nếu ngũ điện hạ muốn ăn vậy chỉ có thể đợi đến ngày mai!"
"To gan! Điện hạ muốn ăn là phúc phận của Tiệm Thiên Đường, ngươi...!"
Nữ thị vệ tức giận nói.
"Đường Nhị!"
Hạ Nam Tinh cau mày không vui. Đường Nhị chỉ có thể hậm hực im lặng.
Phủ tứ hoàng nữ.
Nam Hạ Vân ngồi trước thư án, vẻ mặt không còn hào phóng nho nhã nữa mà sắc mặt nàng ta âm trầm. Đám tiểu thị sợ hãi không dám thở mạnh, từ ngày điện hạ đi phủ thừa tướng trở về tâm tình liền không tốt.
Hạ Nam Vân ánh mắt lạnh lùng.
Quân Liên Kỳ, nàng nhất định phải có được! Bất kể thủ đoạn!
Lúc này Quân phủ.
Quân Liên Kỳ đang ngồi vân vê chai nước hoa Hứa Nhan Nhan cho hắn không biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau. Một bóng dáng màu đen đi vào.
"Công tử, thuộc hạ đã tra được chuyện đêm kia!"
Mặc Hoả khom người hành lễ. Lúc này Quân Liên Kỳ mới nâng mắt lên.
"Nói!"
"Đêm hôm đó, Hứa cô nương đến Tiên Hương Lâu là do ngũ hoàng nữ dẫn vào, người hầu hạ Hứa tiểu thư là A Mạn trong tứ đại Hoa khôi của Tiên Hương Lâu!"
"Hạ Nam Tinh?"
Quân Liên Kỳ nhăn mày, bình thường nàng ta phong lưu khắp nơi thì cũng thôi, lần này lại dẫn cả Nhan tỷ tỷ đi cùng! Quân Liên Kỳ ánh mắt lạnh lùng.
"Mặc Hoả, chuẩn bị một chút, tối nay ta muốn nhìn thấy vị hoa khôi A Mạn này!"
Quân Liên Kỳ ánh mắt lạnh lùng.
A Mạn sao? Cũng chỉ là một kỹ tử dám động vào người của Quân Liên Kỳ hắn, vậy cũng nên chuẩn bị tốt hậu quả!
"Vâng!"
Mạc Hoả đáp một tiếng rồi lại biến mất.
Tiểu Thác bên cạnh thân thể khẽ run, đêm nay chỉ sợ lại một đêm kinh hoàng.
~~~~~~~~~~~~~~~~
Đợi ông bà Hứa rời đi, Hứa Nhan Nhan cũng chuẩn bị lên huyện thành một chuyến. Có nhiều thứ ở khu xã không có nên cô muốn lên huyện thành một chuyến.
Hứa Nhan Nhan bắt xe lên huyện thành, huyện thành cách khu xã hơn 20km. Ở huyện thành náo nhiệt hơn nhiều so với khu xã, các loại cửa hàng gì cũng có đủ.
Hứa Nhan Nhan trước tiên nghĩ muốn đi đổi hoàng kim (vàng) thành tiền.
Hứa Nhan Nhan đến tiệm vàng bạc, ông chủ là một ông chú béo.
"Cháu muốn mua trang sức sao?"
Ông chủ béo hỏi. Hứa Nhan Nhan lắc đầu.
"Cháu muốn đổi vàng thành tiền!"
Ông chủ đánh giá Hứa Nhan Nhan một chút.
"Để chú xem!"
Hứa Nhan Nhan lấy ra 1 lượng vàng cho ông chú xem. Ông chú kinh ngạc một chút cầm lấy kiểm tra. Là vàng thật! Ông chú có chút kích động, vàng này nhìn khuôn đã biết là đồ có lịch sử! Tuyệt đối đáng giá hơn cả so với vàng bình thường!
"Là vàng thật! Cô gái, vàng này cháu có từ đâu?"
"Chú yên tâm, vàng này lai lịch trong sạch, còn có từ đâu thì thứ lỗi cháu không thể nói!"
Hứa Nhan Nhan nghiêm túc.
"Được rồi!"
Ông chú cũng không quá đào sâu. Ai mà chẳng có bí mật? Chỉ cần lai lịch trong sạch là được. Ông chú cho vàng lên cân đo.
"Giá vàng trên thị trường cháu cũng biết rồi, nhưng vàng của cháu nhìn là biết có lịch sử, cho nên giá vàng chú có thể trả nhiều thêm 1% so với giá vàng trên thị trường, nhưng mà...chú có một yêu cầu!"
Ông chủ quan sát sắc mặt cô một chút.
"Chú nói!"
Hứa Nhan Nhan cũng hài lòng với giá này.
"Chú có thể trả cháu với giá này nhưng ngược lại cháu có bao nhiêu vàng này thì đều bán cho chú, không được bán cho người khác!"
Âm thanh ông chú có chút vội vàng. Vàng này nếu có thể mang đi làm đồ sưu tầm bán đấu giá khẳng định giá cao! Đương nhiên Hứa Nhan Nhan cũng hiểu được điều này nhưng cô cũng không có tài lực kia.
Hứa Nhan Nhan gật đầu.
"Có thể, nhưng cháu cũng có một yêu cầu!"
"Yêu cầu gì?"
Ông chú thấy cô đồng ý thì thở ra một hơi. Nhiều năm nhìn người ông cũng nhìn ra cô gái này cũng không phải là ngốc nghếch dễ lừa gạt.
"Cháu muốn giữ bí mật, cháu là người bán!"
Hứa Nhan Nhan ngại phiền phức. Ông chủ không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng. Hai người làm một tờ ước định sau đó cô lấy hết 19 lượng vàng còn lại ra. Ông chú há mồm kinh ngạc.
"Nhiều như vậy?"
Ông chú không khỏi nhìn thêm cô vài lần, không biết rốt cuộc cô kiếm từ đâu ra, tuy tò mò nhưng cũng không hỏi nữa. Ông chú cân rồi thanh toán cho cô. Hứa Nhan Nhan đi ra khỏi cửa hàng vàng bạc miệng cô không khỏi nhếch lên, một chốc mà đã kiếm được nhiều như vậy ai mà không vui, rốt cuộc không lo vấn đề kiếm tiền rồi.