Sáng hôm sau Quân Liên Kỳ tỉnh dậy, chỉnh trang xong liền tới tửu lâu Duyệt Lai. Mới sáng sớm tiểu nhị thấy hắn hơi kinh ngạc.
"Quân nhị công tử!"
Tiểu Thác tiến lên nói.
"Tiểu nhị, còn nhã gian không?mang chút đồ ăn lên, mấy ngày nay khẩu vị công tử nhà ta không được tốt!"
"Vâng, có ngay!"
Quân Liên Kỳ bước lên nhã gian hôm qua, chỉ là bước vào cũng không thấy có người. Quân Liên Kỳ nhíu mày. Chẳng lẽ đã rời đi?
"Công tử, có lẽ vị cô nương kia đã rời đi."
Tiểu Thác nói. Quân Liên Kỳ trầm mặc. Còn chưa từng có người lỡ hẹn với hắn đâu. Vậy mà nàng lại dám bỏ đi!
Lúc tiểu nhị mang đồ ăn lên, tiểu Thác hỏi.
"Tiểu nhị, vị cô nương ăn mặc kì quái hôm qua đi cùng Lục Trầm công tử đi rồi sao?"
"Cô nương ăn mặc kì quái?"
Tiểu nhị lắc đầu.
"Hôm qua, tiểu nhân trở lại dọn bàn đã không thấy ai."
"Đa tạ, chỉ là nghe nói cô nương đó là người ngoại quốc có một số đồ vật kì lạ cho nên công tử nhà ta muốn mua một chút về xem!"
Tiểu Thác giải thích.
"Thì ra là vậy!"
Tiểu nhị vẻ mặt bừng tỉnh. Tiểu Thác lấy ra một cái túi nhét cho tiểu nhị.
"Vậy phiền tiểu nhị nếu như cô nương đó tới đây phiền thông báo cho chúng ta một tiếng!"
Tiểu nhị tươi cười như hoa nhận lấy bạc vỗ ngực bảo đảm.
"Yên tâm, ta nhất định sẽ để ý, nếu thấy người nhất định sẽ thông báo cho công tử!"
Liên tiếp 3 ngày Tiểu Thác đi nghe ngóng tin tức, cũng chưa thấy Hứa cô nương xuất hiện.
Lúc này Hứa Nhan Nhan còn đang ở nhà chờ nhận hàng.
Bên này vị Quân công tử kia sắc mặt càng ngày càng âm trầm dọa cho Tiểu Thác mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, sợ công tử trút giận lên người mình.
Hứa Nhan Nhan đợi 3 ngày rốt cuộc nhận được hàng. Vào phòng khoá cửa phòng lại cô sờ ấn chiếc vòng, cánh cửa trong suốt lại hiện ra, chỉ là cô kinh ngạc phát hiện con số 99 đã giảm xuống còn 98. Hứa Nhan Nhan trầm tư, có lẽ cánh cửa này còn giới hạn số lần đi vào. Hẳn là vào được 99 lần. Xem ra mình phải tận dụng thật tốt số lần đi vào, đã 3 ngày không biết vị Quân công tử kia có tới tìm mình không. Lúc hắn rời đi có vẻ đang giận hẳn là không tới, cũng không biết lần này bước vào sẽ xuất hiện ở địa phương nào. Nếu có thể xuất hiện ở trong nhã gian kia thì tốt rồi. Vừa nghĩ như vậy vừa bước vào, cô kinh ngạc. Thật sự là ở trong nhã gian này? Chẳng lẽ cánh cửa này cũng có thể điều khiển bằng ý nghĩ? Xem ra lần sau mình lại thử lần nữa xem!
Vừa mở cửa phòng liền nghe thấy âm thanh Lục Trầm ở dưới lầu.
"Tỷ ấy thật sự không có ở đây sao?"
Tiểu nhị lắc đầu.
"Thật sự không có!"
Lục Trầm thất vọng ủ rũ, định quay người trở về chỉ là dư quang vừa liếc liền thấy Hứa Nhan Nhan đứng ở trên lầu nhìn xuống hắn tức khắc liền vui vẻ. Tiểu nhị cũng kinh ngạc. Nàng vào lúc nào vậy? Sao hắn không thấy?
"Hứa tỷ tỷ!"
Hứa Nhan Nhan chậm rãi đi xuống, vừa lúc Tiểu Thác vừa tới liền nhìn thấy Lục công tử vui vẻ hướng Hứa Nhan Nhan chạy đi. Hứa Nhan Nhan cũng nhìn thấy hắn vừa định tiến lên hỏi chuyện hắn chỉ là vừa cất bước hắn đã vội vàng quay đầu chạy đi. Hứa Nhan Nhan chớp mắt không hiểu ra sao, cô đáng sợ như vậy sao? Tiểu nhị cũng vốn muốn bảo người đi thông báo cho Quân Liên Kỳ nhưng thấy Tiểu Thác chạy đi nàng cũng liền không cần chạy một chuyến nữa.
"Hứa tỷ tỷ!"
"Ân, Lục đệ!"
"Hứa tỷ tỷ, đừng gọi ta là Lục đệ."
"Vậy gọi là gì?"
"Tỷ có thể gọi ta là Trầm nhi, mọi người đều gọi ta như vậy!"
Hứa Nhan Nhan xem bộ dáng ngây thơ của hắn liền biết hắn là công tử được yêu chiều từ nhỏ.
"Trầm nhi là người thân đệ gọi, còn ta không phải người thân của đệ nên không thể gọi như vậy!"
"Tại sao không phải? Tỷ không thích ta sao?"
Lục Trầm vẻ mặt không vui hỏi.
"Không phải không thích, cái đó, ngoại trừ người thân của đệ gọi thì chỉ có thể là thê chủ gọi!"
Hứa Nhan Nhan kiên nhẫn giải thích.
"Thật sao?"
Lục Trầm hồ nghi hỏi.
"Đúng vậy!"
Hứa Nhan Nhan vội gật đầu.
"Phải rồi, Hứa tỷ tỷ, cái xà phòng gì đó kia tỷ tỷ còn có sao?"
"Nơi này ồn ào, chúng ta lên lầu nói chuyện!"
Hứa Nhan nhìn xung quanh một chút rồi nói.
"Được."
Lục Trầm gật đầu rồi lại hướng Tiểu Lam phân phó.
"Tiểu Lam, đi gọi vài món điểm tâm mang lên!"
"Vâng, công tử."
Hai người lên lầu.
Bên này Tiểu Thác vội vàng chạy về Quân phủ.
"Công tử...công tử!"
Quân Liên Kỳ nhướng mày.
"Chuyện gì hấp ta hấp tấp, bình thường ta dạy ngươi như vậy sao?"
"Công tử thứ tội. Chỉ là nô vừa nhìn thấy Hứa cô nương đã trở về, hơn nữa còn cùng Lục công tử nói chuyện vui vẻ!"
Tiểu Thác vội nói.
"Ngươi nói nàng trở lại còn cùng tên ngu xuẩn kia vui vẻ?"
"Vâng!"
Quân Liên Kỳ sắc mặt hơi khó coi. Lỡ hẹn với hắn cũng thôi nhưng vừa tới cũng không tìm hắn ngược lại lại cùng tên ngu xuẩn kia!
"Chuẩn bị xe, chúng ta đến đó!"
"Vâng!"
Bên kia Lục Trầm cùng Hứa Nhan Nhan vừa ăn điểm tâm vừa trò chuyện.
"Hứa tỷ tỷ, tỷ còn có xà phòng bánh sao? Ta dùng rất tốt, còn rất thơm, tỷ không biết những vị công tử khác đều muốn hâm mộ ta!"
Lục Trầm đắc ý nói. Hứa Nhan Nhan cũng vui vẻ. Có Lục Trầm quảng bá nhất định sẽ đắt hàng!
"Hứa tỷ tỷ, còn có sao? Ta muốn mua một cục cho phụ thân!"
"Còn có! Chỉ là ta còn có thứ tốt hơn xà phòng."
"Thật sao?"
Lục Trầm hiếu kì chờ mong.
"Ừ."
Vì chuyện không gian quá mức huyền huyễn, lần này cô chuẩn bị thêm một cái ba lô. Cô làm bộ thò tay vào trong ba lô lấy nhưng thật ra là âm thầm lấy từ trong không gian ra.
Lục Trầm hiếu kỳ đánh giá chiếc ba lô.
"Hứa tỷ tỷ, cái túi này của tỷ hình dáng thật kì lạ, nhưng mà rất đẹp mắt!"
"Cái này gọi là ba lô, chuyên dùng để đựng đồ vật."
Nói xong cô lấy ra hai lọ sữa tắm hai hương vị khác nhau.
"Đây là sữa tắm, chuyên dùng để tắm, thứ này còn tốt hơn so với xà phòng bánh! Đệ xem thích hương vị gì?"
Hứa Nhan Nhan vặn đầu chai cho Lục Trầm ngửi.
"Đều thích, tỷ có thể bán cho ta sao?"
"Nếu đệ thích, ta tặng một chai cho đệ."
Thứ này ở hiện đại cũng không đắt.
"Không được, lần trước tỷ đã cho ta xà phòng bánh, lần này ta trả tiền cho tỷ. Bao nhiêu ngân lượng ta mua! Huống chi tỷ không phải nói muốn mua cửa tiệm sao?"
Hứa Nhan Nhan cau mày, cô quên mất, còn chưa đi khảo sát thị trường nơi đây, cũng chưa biết định giá.
"Đệ cảm thấy chai sữa tắm này nếu bán ra ngoài có thể bán bao nhiêu ngân lượng?"
"Cái đó...kì thật ta cũng không biết. Bình thường đều là nhóm tiểu thị hái hoa cho vào nước ấm tắm, thứ này chưa từng có hẳn là giá cao!"
Hứa Nhan Nhan trầm ngâm một chút đang định nói thì đúng lúc này ngoài cửa có người gõ.