"Hứa tỷ tỷ, ăn ngon không?"
Lục Trầm trông mong nhìn cô hỏi.
"Đương nhiên là ngon!"
Hứa Nhan Nhan thuận miệng nói. Thực ra thì ngồi bên cạnh hai mĩ nam tuyệt sắc như vậy, đặc biệt là Quân Liên Kỳ, đẹp thì đẹp đấy, nhưng lại là mĩ nhân rắn rết, cô theo bản năng bài xích hắn nên cũng không nếm ra ngon hay không.
"Ta nói mà, đồ ăn ở tửu lâu này là ngon nhất!"
Lục Trầm vui vẻ nói, rồi hướng Tiểu Lam phân phó.
"Đi trả tiền!"
"Vâng, công tử!"
Hàn Huyên vài câu Lục Trầm liền cáo từ.
"Hứa tỷ tỷ, ta phải về rồi, ra ngoài đã lâu nếu không về phụ thân ta sẽ lại lải nhải!"
"Ân, Lục đệ đi vui vẻ"
Hứa Nhan Nhan mỉm cười hướng Lục Trầm nói khiến sắc mặt hắn khẽ đỏ lên. Hứa tỷ tỷ cũng thật đẹp! Quân Liên Kỳ nhìn bộ dáng hai người khẽ hừ một tiếng. Chỉ là âm thanh quá nhỏ Hứa Nhan Nhan cũng không nghe thấy. Đợi Lục Trầm đi rồi không khí có chút xấu hổ. Hứa Nhan Nhan hướng Quân Liên Kỳ mỉm cười, chỉ là nụ cười có chút gượng gạo, Hứa Nhan Nhan nhiều năm ôn hoà luôn treo nụ cười trên môi, dù có không thật lòng thì cũng chưa bao giờ thấy bài xích muốn trốn tránh một người như Quân Liên Kỳ, ai biết được hắn cho rằng mình mơ ước hắn rồi móc mắt mình thì sao?
"Quân nhị công tử".
Quân nhị công tử? Đối với Lục Trầm cũng không thấy nàng gọi Lục công tử! Chẳng lẽ mị lực của hắn giảm? Quân Liên Kỳ rũ mắt xuống.
"Hứa tiểu thư không cần khách khí, cứ gọi tên ta là được".
Hứa Nhan Nhan không muốn gọi nhưng ngại đối phương đã lên tiếng nên cũng không tiện từ chối.
"Liên Kỳ công tử".
Liên Kỳ công tử? Gọi như vậy có khác gì gọi Quân nhị công tử? Quân Liên Kỳ không vui nhưng cũng không tiện phát tác.
"Cái đó, không biết bây giờ công tử có tiện dẫn ta đi xem cửa hàng một chút không?"
Hứa Nhan Nhan chỉ muốn nhanh chóng xem xong liền rời đi hắn, ở cùng với hắn đúng là một loại áp lực!
"Bây giờ trời cũng không còn sớm nữa, không bằng ngày mai lại đi?"
Quân Liên Kỳ âm thanh ôn nhuận mềm mại lên tiếng. Hứa Nhan Nhan ngẩn người một chút, trời không còn sớm? Bây giờ mới qua buổi trưa mà nói trời không còn sớm? Hắn rõ ràng đang muốn làm khó cô. Hứa Nhan Nhan không nghĩ ra mình đã đắc tội hắn chỗ nào.
"Nếu công tử bận rộn, không bằng cho ta địa chỉ ta tự tìm?"
Hứa Nhan Nhan thử hỏi. Quân Liên Kỳ nhướng mày.
"Nơi đó cho dù có cho địa chỉ Hứa tiểu thư cũng không tìm thấy được, huống chi nghe nói Hứa tiểu thư vẫn là lần đầu đến kinh thành Nam Hạ!"
Hứa Nhan Nhan trong lòng cũng không vui, rõ ràng hắn một hai muốn giúp, bây giờ lại làm khó dễ.
"Vậy ta ở chỗ này đợi công tử mai lại tới?"
Hứa Nhan Nhan thoả hiệp nói. Vốn là cô nghĩ mình trực tiếp bỏ đi nhưng nghĩ đến thủ đoạn tàn nhẫn của hắn lại không dám đi, lỡ đâu lần sau gặp mặt hắn tức giận thì hậu quả không phải nói chơi.
"Hứa tiểu thư cứ ở lại đây, rảnh ta sẽ tới đưa ngài đi xem cửa hàng!"
Quân Liên Kỳ nói xong liền muốn xoay người rời đi.
"Đợi chút!"
Hứa Nhan Nhan vội vàng hô. Quân Liên Kỳ dừng bước. Hứa Nhan Nhan có chút ngượng ngùng mở miệng.
"Cái đó, công tử có thể cho ta mượn chút bạc không?"
Quân Liên Kỳ khó xử.
"Thật xin lỗi, Hứa tiểu thư, ta hôm nay không mang theo bạc!"
Nụ cười Hứa Nhan Nhan có chút cứng đờ, ra đường không mang theo tiền? Nói ra ai tin? Rõ ràng hắn muốn làm khó cô, chỉ là cô cũng không tiện nói.
"Không sao, vậy công tử đi thong thả!"
Nói xong Quân Liên Kỳ liền xoay người rời đi.
Hứa Nhan Nhan thở dài, xem ra mình không thể ở lại đây, xem ra chỉ có thể trốn về nhà trước.
Đợi Quân Liên Kỳ rời đi, Hứa Nhan Nhan sờ sờ chiếc vòng tay ấn lên, cánh cửa lại hiện ra, vừa bước vào cánh cửa liền thấy mình đang ở trong phòng. Hứa Nhan Nhan nghĩ đã biết trước chỗ thông đến cánh cửa vậy mình cũng nên chuẩn bị một chút hàng hoá. Cả buổi chiều cô đóng cửa trong phòng lên mạng đặt mua vài mặt hàng. Số lượng tương đối nhiều nên cô lựa chọn mua online, đỡ phải đi một chuyến đến khu xã, huống chi nhiều mặt hàng ở khu xã cũng không có.
Quân phủ.
Quân Liên Kỳ trở về viện của mình khuôn mặt dịu dàng ôn nhu không còn, hắn bực bội uống cạn một chén trà.
"Tiểu Thác, ngươi nói xem, ta có đẹp hay không?"
Tiểu Thác không đoán ra tâm tư của hắn chỉ có thể run run trả lời.
"Công tử tự nhiên là nam tử đẹp nhất!"
"Kia, so với Lục Trầm thì sao?"
Hắn nhướng mày hỏi.
"Lục Trầm công tử tự nhiên không thể so với công tử!"
"Nga!"
Nhìn vẻ mặt của hắn bình tĩnh, Tiểu Thác trong lòng càng run sợ. Mọi người đều cho rằng Quân nhị công tử là mỹ nam đệ nhất khinh thành, ôn nhu dịu dàng nhưng chỉ có Tiểu Thác hắn biết, công tử không phải người lương thiện, thậm chí còn rất tàn nhẫn. Phụ thân công tử xuất thân thấp kém. Năm đó là hoa khôi đầu bảng của Túy Tiên Lâu, xinh đẹp như hoạ, khiến bao người táng gia bại sản vì hắn, cuối cùng hắn lựa chọn trở thành nam thϊếp của thừa tướng Quân Thư Trang. Hắn bước vào phủ khiến Quân phủ gà bay chó sủa. Bằng vào thủ đoạn của hắn chỉ sau 3 năm hắn đã kéo vị chính phu xuống, những nam thϊếp khác cũng bị hắn trừng trị đến thảm, mà hắn ở trước mặt Quân Thư Trang lại là bộ dạng xinh đẹp ôn nhu rộng lượng, cố tình ở một bên ra vẻ không tranh không giành. Chỉ là đáng tiếc hắn mất sớm khi Quân Liên Kỳ mới 7 tuổi.
Tính tình Quân Liên Kỳ có lẽ di truyền từ phụ thân hắn.
Sau khi phụ thân hắn mất, liền bị đại công tử chèn ép trở lại.
May mắn phụ thân hắn đã sớm dự liệu trước, để lại cho hắn không ít thứ, cũng dạy hắn không ít.
Tiểu Thác nhìn hắn do dự.
"Muốn nói gì thì nói đi!"
"Công tử, cái kia Hứa cô nương ở kia hẳn không có bạc trả tiền trọ, nô e bà chủ sẽ làm khó Hứa cô nương".
"Không phải nàng có đồ vật kì lạ này kia sao? Có thể cho tên ngu xuẩn kia chẳng lẽ không có để bán lấy bạc?"
Quân Liên Kỳ cười lạnh nói. Tiểu Thác ngẩn người. Thì ra công tử bực bội vì Hứa cô nương đem đồ cho Lục Trầm mà không cho hắn. Không nghĩ tới, công tử cũng sẽ có một ngày để ý đến nữ nhân, trước kia công tử vẫn luôn đùa giỡn những nữ nhân kia xoay quanh, khiến bọn họ điên cuồng vì hắn, chỉ cần đồ hắn muốn ai mà không ân cần hiến cho hắn, chẳng sợ là táng gia bại sản!
"Kia lỡ như trong người nàng không còn đồ vật để bán thì sao?"
Tiểu Thác âm thầm lo cho Hứa Nhan Nhan.
"Ngươi lo lắng nàng?"
"Nô không dám, công tử tha tội!"
Tiểu Thác sợ hãi vội vàng quỳ xuống.