Thập Niên 60: Xuyên Thành Nông Nữ Hái Thuốc Làm Giàu

Chương 50

“Ôi, vậy tôi cũng muốn đi thử xem. Cái hông của tôi gần đây rất hay bị đau.”.

“Vậy thím phải nhanh đi khám đi.”

Trong khoảng thời gian này người chạy lên núi nhiều, người gặp qua Quan Nguyệt cũng nhiều, hơn nữa Quan Nguyệt chữa bệnh cho bọn họ rất có hiệu quả, người thôn Thanh Khê cứ nói đến Quan Nguyệt cũng không có gì ngoài khen.”

Quan Nguyệt người ta xinh đẹp như vậy, y thuật còn giỏi, tại sao lại không thể khen?

Bọn người Phương Khiết nghe được những lời này, Phương Khiết khinh thường: "Phụ nữ nông thôn không có kiến thức thì có cái gì gọi là xinh đẹp? Vương Lộ của chúng ta xuất thân ưu việt, đọc sách nhiều như vậy mới thật sự là tiểu thư khuê các."

Vương Lộ cũng không cảm thấy mình được khen, nhìn bóng lưng Cố Tùy lên núi, trong lòng cô càng ngày càng căng thẳng, chẳng lẽ Cố Tùy thật sự bị một nha đầu hoang dã câu mất hồn?

Buổi trưa, sau khi tiễn hai người phụ nữ thôn Thanh Khê đi khám bệnh về, Cố Tùy thử thăm dò nói với Quan Nguyệt: "Cô có cân nhắc chuyển xuống chân núi ở không?”

Quan Nguyệt lắc đầu: "Tôi không thích nơi đông người, cảm thấy trên núi rất tốt.”

Cố Tùy rót cho cô một ly nước: "Tôi thấy cô kết giao với mọi người rất tốt, dọn xuống núi ở cũng được mà, hơn nữa dưới núi chắc chắn sẽ an toàn hơn trên núi."

Quan Nguyệt không giải thích, thẳng thắn từ chối trả lời.

Cố Tùy không nhận được câu trả lời, cũng không nói nữa.

Quan Nguyệt sửa sang lại đồ đạc, nói với Cố Tùy: "Anh xuống núi đi, hôm nay tôi không cần nấu cơm.”

Nói xong, cô xoay người đi vào núi.

Cố Tùy không đi theo sau, cứ đứng tại chỗ như vậy, lẳng lặng nhìn cô đi xa.

Chỉ nói vậy mà cũng giận sao?

Cố Tùy không rời đi ngay, anh vẫn như thường ngày làm cơm xong mới xuống núi.

Quan Nguyệt trở lại nhà cây trong núi sâu, mang theo Cẩu Thặng, giẫm lên cành cây bay lên nhà cây sau đó đặt đồ đạc trên bàn, Quan Nguyệt nằm trên giường, thở ra một hơi thật sâu.

Cố Tùy xuống núi, Dương Quốc Trụ nhìn thấy hắn, quên mất đang bận việc, vội vàng từ trong ruộng đi ra, hỏi: "Thế nào?"

“Cô ấy không muốn xuống núi ở.”

Trương Thúy Hoa biết bọn họ nói chuyện gì: "Người ta không muốn thì thôi, chúng tôi lên núi khám bệnh cũng không phiền phức gì."