Thập Niên 60: Xuyên Thành Nông Nữ Hái Thuốc Làm Giàu

Chương 49

Chờ đến khi cô tỉnh ngủ, sương mù bên ngoài ngọn núi đều đã tan hết, mặt trời đã mọc tới đỉnh trời, trong không khí cũng có một chút cảm giác khô nóng. cô nhìn trên người mình, kim châm đã được lấy đi hết.

Cô từ trong phòng đi ra ngoài, nhìn thấy hai người Quan Nguyệt cùng Cố Tùy ngồi ở bàn gỗ lớn ở hai bên, trên bàn bày sách, giấy cùng bút, đang cúi đầu học.

Nghe được động tĩnh, Quan Nguyệt cũng không ngẩng đầu, hỏi: "Tỉnh ngủ rồi?”

Lý Đào lên tiếng, không biết có phải là ảo giác hay không mà bây giờ cảm giác thân thể đều thoải mái nhẹ nhàng hơn một chút.

Quan Nguyệt chuẩn bị thuốc viên cho cô, là thuốc bổ khí. Sau này mỗi buổi sáng đi lên núi uống thuốc và phối hợp châm cứu rất nhanh sẽ khỏi. Dù sao cô cũng còn trẻ.

Bắt đầu từ hôm đó, Lý Đào mỗi sáng sớm đều lên núi một lần, nhìn bằng mắt thường có thể thấy được tinh thần và sức khỏe của cô càng ngày càng tốt.

Lý Đào cũng cảm thấy mình càng có sức sống.

Trương Thúy Hoa cũng không phải người khách khí, bà nhờ Lý Đào giúp đỡ hỏi thăm một chút, ngày hôm sau cũng lên núi châm cứu.

Quan Nguyệt rất vui vẻ, người có thể cho cô thử càng ngày càng nhiều.

Nhận thức của người nông thôn thật sự chính là cái kiểu này, có thể cho bọn họ nhìn thấy hiệu quả, bọn họ liền nguyện ý thử. Cả tháng bảy, bọn họ đi tới đi lui ở Đại Thanh Sơn, ít nhất có hai mươi mấy phụ nữ tìm Quan Nguyệt khám bệnh, mọi người đều phản hồi rất tích cực.

Lúc làm việc, mọi người lại có nội dung mới nói chuyện phiếm.

“Tay nghề của con bé Quan Nguyệt rất tốt, lúc châm tôi cũng không cảm thấy đau.”

“Đúng vậy, không chỉ không đau mà còn có hiệu quả. Hôm trước châm cứu về, buổi tối tôi ngủ ngon hơn.”

“Không biết Quan Nguyệt có khám bệnh cho người bên ngoài thôn không, nếu được, tôi gọi con gái tôi về ở hai ngày để nhờ xem giúp bệnh.”

“Vậy cũng tốt, bác sĩ của trung tâm y tế ở thị trấn toàn là nam, một số bệnh của phụ nữ cũng ngại nói, nói với Quan Nguyệt là được.”

Bên cạnh người vây xem đến, hứng thú nói: "Hiệu quả như vậy sao?"

“Đúng mà thím, cháu không phải là người nói dối.”