Ảnh Đế Bệnh Kiều Quỳ Xuống Nói Yêu Tôi

Chương 2

Thời Hoàn Hi đột nhiên mở mắt ra.

Xung quanh chỉ có tuyết nên cô cảm thấy rất lạnh.

Trước mặt cô là một người đàn ông vô cùng tuấn tú đang quỳ trên mặt đất, nửa thân trên để trần, vô cùng vạm vỡ và cân đối.

Trên làn da trắng của anh ta xuất hiện rất nhiều những vết thương nhìn vô cùng khủng khϊếp.

Một số vết thương đã đóng vảy, tuy nhiên vẫn còn những vết thương đang chảy máu.

Ngoài ra còn rất nhiều vết thương với những hình thù đáng sợ nằm rải rác trên cơ thể hoàn hảo này.

Người thanh niên này có đôi mắt đen láy, sống mũi cao, dưới khóe mắt có một nốt ruồi đen làm tăng phần quyến rũ. Bên dưới một chút là xương quai hàm vô cùng sắc sảo.

Anh nhìn thẳng vào Thời Hoàn Hi, ánh mắt vô cùng hung ác.

“Cởϊ qυầи của tên tiện nhân này ra cho tao! Đại tiểu thư nói, muốn chụp ảnh khỏa thân của anh ta đăng lên mạng. Lúc đó để xem nó còn giữ được danh hiệu ảnh đế hay không!”

Vυ' Vương lớn tiếng ra lệnh.

Một vài người hầu thô bạo bước tới, chuẩn bị cởϊ qυầи của chàng trai trẻ.

"Không cần, tôi sẽ tự cởi."

Người thanh niên lạnh lùng nói.

Anh loạng choạng đứng dậy, khuất nhục đặt tay lên thắt lưng quần.

“Đợi đã!” Thời Hoàn Hi lên tiếng ngăn cản.

Đôi mắt đen tuyệt đẹp của chàng trai nhìn chằm chằm vào Thời Hoàn Hi, trông có vẻ bình tĩnh nhưng thực chất chẳng khác gì ánh mắt của một con rắn độc.

Đôi mắt xinh đẹp và ngây thơ của Thời Hoàn Hi từ từ mở to.

Wow!!!

Sáng quá!

Bản năng của Long tộc ngay lập tức chiếm lấy mọi suy nghĩ của cô.

Không ngờ đây là đôi mắt của ma đầu.

Aaa, thật đẹp.

Cô thực sự muốn bắt cóc và giam anh trong hang rồng của mình.

Bạch Tri Hoài đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thời Hoàn Hi.

Anh vừa nghe được gì vậy?

Thời Hoàn Hi vừa khen mắt anh? Thật xinh đẹp?

Thời Hoàn Hi còn nói giống đá quý?

Còn việc Thời Hoàn Hi nghĩ gì sau khi nói vậy, bên tai Bạch Tri Hoài toàn là những tiếng xì xào bàn tán.

Nhưng điều quan trọng là, môi của Thời Hoàn Hi đang khép lại!

Tại sao anh nghe được tiếng của Thời Hoàn Hi?

Sắc mặt của Bạch Tri Hoài rất phức tạp nhìn cô.

Bởi vì anh nhớ rõ, trước kia Thời Hoàn Hi từng nói, thứ cô ghét nhất chính là đôi mắt anh.

Vυ' Vương nịnh nọt nói: “Đại tiểu thư, tên nhóc thối này không biết tốt xấu dám đẩy ngài! Tôi làm theo yêu cầu của cô, chụp ảnh khỏa thân của anh ta rồi đăng lên mạng! Để xem anh ta còn là ảnh đế quốc dân nữa hay không!”

Thời Hoàn Hi rất không vui.

“Đừng chụp!”

Đối với những thứ mà cô coi trọng thì tính chiếm hữu của Thời Hoàn Hi tương đối cao.

Làm sao cô có thể tùy tiện để người khác xem đồ vật của mình?

Thân thể xinh đẹp như vậy, chỉ cô mới được nhìn!

Bạch Tri Hoài lại ngạc nhiên.

Thời Hoàn Hi vừa khen thân thể của anh, còn thật xinh đẹp?

“Tôi không muốn thứ dơ bẩn như vậy làm ô uế mắt mình.” Thời Hoàn Hi thô bạo nói.

Tên ma đầu này lòng dạ thâm sâu, cô không thể nói quá nhiều lời trái với tính cách của nguyên chủ thân thể này.

Vẻ mặt vυ' Vương lập tức hiểu ra, phụ họa nói: “Đại tiểu thư nói đúng, làm sao tôi có thể để cô nhìn những thứ bẩn thỉu này!”

Đôi mắt đang rũ xuống của Bạch Tri Hoài lóe lên một tia sáng mờ.

Vậy mà anh lại có thêm một năng lực kỳ quái, có thể nghe được tiếng lòng của Thời Hoàn Hi.

Nhưng, anh chỉ có thể nghe được một phần.

Phần còn lại trong suy nghĩ của Thời Hoàn Hi sẽ thay thế bằng tiếng ồn.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Thời Hoàn Hi?

Sau khi hai người chung sống với nhau, Thời Hoàn Hi ngày càng kiêu ngạo, ngang ngược. Bình thường, mỗi lần cô không vui đều dùng roi quất vào người anh.

Những vết thương trên người anh đều do cô gái này tạo ra.

Tiếc là anh không thể phản kháng.

Không phải anh không có sức chống cự. Chỉ một Thời Hoàn Hi, anh có thể bóp chết bằng một tay.

Chỉ là, thời cơ còn chưa đến.

Anh còn phải chờ một năm nữa, khi đó Thời Hoàn Hi mới thành niên.

Thời Hoàn Hi nhìn đôi mắt lạnh lùng của Bạch Tri Hoài thì biết chắc chắn tên ma đầu này đang biết cái này ma đầu đang nghĩ điều gì đó vô cùng đen tối và biếи ŧɦái.

Dù sao cô cũng tận mắt nhìn thấy hình ảnh trong gương tiên tri, thân thể của nguyên chủ bị ma đầu bẻ gãy tay chân, chết vô cùng thống khổ.

Lúc đó, Thời Hoàn Hi vẫn chưa chết, chỉ biết hoảng sợ xin tha.

Ma đầu nở một nụ cười vô cùng biếи ŧɦái, dùng dao cắt cổ nguyên chủ.

Lúc này đang là mùa đông, vô cùng rét.

Trong phòng không có hệ thống sưởi nên nhiệt độ dần giảm xuống dưới 0 độ.

Bạch Tri Hoài quỳ lâu quá nên đầu bắt đầu cảm thấy choáng váng.

Dù sao trước đó anh cũng bị dội rất nhiều thùng nước đá.

Cái lạnh đang bao trùm toàn bộ cơ thể anh.

Cuối cùng Bạch Tri Hoài không thể chống đỡ được, ngã xuống đất.

Trước khi ngất đi, anh cũng kịp nghe được tiếng của Thời Hoàn Hi.

“Đem anh ta ra ngoài, đừng làm bẩn nơi này.”