Edit: Carol
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Thẩm Cừ vội vàng buông tay nhỏ giọng nói: “Tôi phát hiện anh càng ngày càng không biết xấu hổ.”
Lục Thanh Bích: “Bởi vì bà xã anh so với trước kia càng ngày càng dễ xấu hổ——”
***Lục Thanh Bích vội vàng phanh lại, nhưng đã quá muộn, "Anh không có ý đó, ý anh là chúng ta kết hợp không giống như trước kia. Có nghĩa là địch lui ta tiến."
Thẩm Cừ: “Anh hợp tác cái gì? Hợp tác với người không biết xấu hổ?”
Thấy Thẩm Cừ tức giận, Lục Thanh Bích đành phải dùng át chủ bài: “Anh không nói em, anh nói vợ anh.”
Thẩm Cừ: "..."
Thẩm Cừ phiền não nhìn Lục Thanh Bích, trong lòng vô cùng chán nản, tình tiết ngoại truyện này triệt để làm cậu xấu hổ.
“Không được cười.”
“Anh không cười.” Lục Thanh Bích cố gắng áp chế khóe miệng.
Thẩm Cừ tức giận, bắt đầu ấu trĩ so đo: “Anh có chắc đứa trẻ này là của anh không?”
Lục Thanh Bích sắc mặt rạn nứt: "Tại sao không phải của anh? Em nói rõ ra xem!"
Thẩm Cừ: “Không.”
Lục Thanh Bích tức giận hoảng loạn, giọng càng ngày càng lớn: "Em cắm sừng anh à? Hắn là ai? Có phải là người mới đến trong trường của chúng ta không??"
“Lục Thanh Bích, anh đã nghi ngờ tôi bao lâu rồi?” Thẩm Cừ không hề ngạc nhiên.
"Anh không có."
“Anh có, anh còn tìm mọi cách để chuyển thầy Ngô đi.”
Lục Thanh Bích bỗng nhiên im lặng, bình tĩnh lại, hai người họ hiện giờ giống như hai vợ chồng lâu năm cãi nhau vì tờ vé số 5 triệu, cuối cùng vì mâu thuẫn không được giải quyết mà ly hôn.
Đứa trẻ từ đâu ra? Anh chỉ muốn trêu chọc bà xã mình thôi. Nguyên nhân chủ yếu là Thẩm Cừ rất ít khi nói những lời như vậy, mới khiến anh hiểu lầm, Lục Thanh Bích hưng phấn liền nhân cơ hội này giải quyết chuyện cũ.
A, giáo sư Thẩm là ai mà anh còn không biết sao?
Chắc chắn là cảm thấy tức giận sau khi xem tập ngoại truyện mới nên tìm anh để trút giận.
Lục Thanh Bích cảm thấy áy náy: “Anh không có ý định chuyển thầy Ngô. Anh chỉ cảm thấy một người đàn ông như thầy Ngô mà vẫn còn độc thân thì quá lãng phí, nên anh muốn giới thiệu đối tượng cho thầy ấy.”
Thẩm Cừ: “Giới thiệu đối tượng? Mỗi ngày một người?”
Kết quả là thầy Ngô lần nào sau giờ học cũng phải sắp xếp đến các buổi hẹn, lịch trình dày đặc một tuần bảy ngày, đôi khi còn phải hẹn vào buổi trưa, mệt đến mức tức giận phàn nàn: “Mẹ mình không biết đi đâu tìm cho mình nhiều tài nguyên thế này, mình sắp phát điên luôn rồi.”
Lục Thanh Bích cây ngay không sợ chết đứng: "Thầy Ngô đã ba mươi rồi, em vì sao phải lo lắng như mẹ hắn? Hay là, em không muốn hắn kết hôn?"
Thẩm Cừ mím môi, cậu là lo lắng tần suất hẹn hò dày đặc sẽ ảnh hưởng xấu đến thầy Ngô, nhưng theo cậu quan sát một thời gian, phát hiện thầy Ngô rất đắc ý trước các buổi hẹn hò nên cũng không thèm quan tâm nữa, cũng không quản mấy hành động lén lút của Lục Thanh Bích.
Lục Thanh Bích đổi chủ đề: "Còn phần phiên ngoại này em không cần lo lắng, một ngàn người cũng không quá khó tìm."
Thẩm Cừ khẽ cau mày, tính toán thù lao của một ngàn người sẽ là bao nhiêu, lần này cậu phải trả hết.
Lục Thanh Bích liếc mắt liền nhìn ra cậu đang suy nghĩ gì, nhanh chóng sửa miệng: “Anh có một kế hoạch mới. Gần đây đang là mùa tuyển dụng, Lục thị sẽ tổ chức hội chợ việc làm ở thư viện trường đại học, chắc chắn phải có rất nhiều người tới tham gia. Thời điểm nói đến số liệu của công ty, em sẽ là diễn giả chính trong buổi hội thảo đó.”
Thẩm Cừ: “Có ảnh hưởng đến hội thảo không?”
Lục Thanh Bích: “Em đẹp trai như vậy, chỉ càng tăng thêm hiệu quả dư luận, cầu còn không được.”
Thiếu phu nhân tập đoàn đích thân tuyên truyền, thử xem có buổi hội thảo nào chân thành hơn thế chưa?
Thẩm Cừ: “Được rồi, Anh nhanh chóng đem nội dung diễn thuyết gửi trước cho tôi.”
Lục Thanh Bích: “Anh về nhà sắp xếp một chút.”
Thẩm Cừ: “Có phiền phức không?”
"Không đâu." Lục Thanh Bích không dám nói chuyến hàng chuyển phát nhanh anh mua lần trước đã tới, nên anh phải về nhà lấy hàng, qua loa nói: "Mẹ anh nói nhớ anh, bảo anh về nhà ăn cơm."
Hoắc Mỹ Hợp quả thật có nói qua điều này.
Buổi chiều tan trường, Lục Thanh Bích về nhà, Thẩm Cừ một mình ăn cơm ở căng tin, kinh ngạc phát hiện ra bản thân không quen với điều này.
Trước đây cậu thường xuyên ăn một mình, hiện tại cậu và Lục Thanh Bích một ngày ba bữa đều ăn cùng nhau lại tập thành thói quen.
Hai mươi mốt ngày có thể tạo ra một thói quen, lời này nói không hề sai. Thẩm Cừ đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, nhanh chóng ăn xong cháo, suy nghĩ một chút nhân lúc buổi tự học tối còn chưa bắt đầu, đi đến phố sinh viên.
Phố sinh viên chủ yếu là ăn uống và mua sắm, đặc biệt có rất nhiều cửa hàng quần áo phụ nữ. Thẩm Cừ đi mấy trăm mét, cuối cùng cũng nhìn thấy một cửa hàng quần áo nam.
Cậu cần một bộ âu phục.
Khi nhân viên bán hàng nhìn thấy Thẩm Cừ, cô trước tiên khoa trương khen cậu đẹp trai, dáng chuẩn, cậu là người mặc áo sơ mi trắng đẹp nhất cô từng thấy.
"Quý khách muốn lấy giá khoảng bao nhiêu ạ??"
“Ba bốn…” Thẩm Cừ ngập ngừng một chút, bộ âu phục đầu tiên của cậu là ngẫu nhiên mua được trong khuôn viên trường, giá chỉ có ba trăm sáu mươi tệ nhưng rất chỉnh tề gọn gàng.
Suy xét đến địa vị của Lục gia, Thẩm Cừ thêm vào một con số 0: “Ba hoặc bốn nghìn.”
Lúc trước Lục Thanh Bích chuyển cho cậu 10 vạn, cậu tiêu như vậy cũng không lãng phí.
Nụ cười của người bán hàng càng tươi hơn, khu vực này phần lớn là sinh viên, đơn hàng lớn mỗi ngày cũng không nhiều, "Nhìn bộ này, vải drap rất đẹp, màu sắc rất hợp với áo sơ mi trắng -"
Thẩm Cừ liếc nhìn chiếc áo sơ mi trắng được người bán hàng chỉ, nói: “Cầm chiếc màu xanh đi.”
Người bán hàng: “Bạn còn trẻ như vậy, màu trắng sẽ phù hợp hơn.”
"Không cần màu trắng."
Thẩm Cừ đơn giản chọn một bộ, không hề mặc thử mà trực tiếp thanh toán.
Người bán hàng tiễn Thẩm Cừ đi có chút tiếc nuối, sao anh chàng đẹp trai này không mặc thử một lần để cô thưởng thức?
…
Buổi diễn thuyết của Lục thị được lên lịch vào thứ bảy tại đại học S. Hội trường ở tầng một của thư viện chật kín sinh viên mới tốt nghiệp đang tìm việc làm.
Tập đoàn Lục thị là nơi có triển vọng phát triển tốt, lương cao, mỗi mùa tuyển dụng hằng năm các ứng viên đều phải trải qua nhiều vòng tuyển chọn gắt gao, nhân tài thật sự mới có thể được ghi danh vào Lục thị. Vòng thi viết trực tuyến đầu tiên sẽ được tổ chức tại buổi hội thảo ngày hôm nay, rất nhiều sinh viên vừa tốt nghiệp đều không muốn bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy.
Ở phía sau hội trường, Thẩm Cừ nhìn thấy một nhân vật mà cậu không ngờ tới.
Dương Khắc.
Dương Khắc vừa mới chuyển công tác sang chi nhánh của Lục thị, được cấp trên giới thiệu mới biết Lục Thanh Bích chính là thái tử của tập đoàn.
Lục Thanh Bích nhìn thấy sắc mặt Thẩm Cừ trở nên khó coi, nhỏ giọng hỏi: "Trước kia Dương Khắc từng khi dễ em?"
Thẩm Cừ lắc đầu: “Không.” Cậu chỉ càng ngày càng cảm thấy những người có quan hệ mật thiết với Lục Thanh Bích trong tiểu thuyết có lẽ thực sự tồn tại trên thế giới này, đến một thời điểm nào đó họ sẽ lần lượt xuất hiện.
Bao gồm cả vị bạch nguyệt quang kia của Lục Thanh Bích.
Bây giờ Lục Thanh Bích mới mười tám tuổi, vị bạch nguyệt quang kia có lẽ vẫn còn sống.
Trong tiểu thuyết, bạch nguyệt quang là từ ngữ cấm kỵ, từ khi Thẩm Cừ hiểu được cậu cùng Lục Thanh Bích sẽ dây dưa không rời, cậu đã buộc mình không nghĩ đến anh ta nữa.
Thẩm Cừ xoa xoa thái dương: “Tôi đi thay quần áo.”
Lục Thanh Bích: “Anh mang quần áo cho em.”
“Tôi đã tự chuẩn bị rồi.”
“Em mặc quần áo tôi chuẩn bị được không?” Lục Thanh Bích đã cẩn thận lựa chọn một bộ vest ba mảnh cho Thẩm Cừ, anh cảm thấy nó đặc biệt thích hợp với giáo sư Thẩm.
“Không.” Thẩm Cừ đóng cửa phòng tắm lại.
Lục Thanh Bích canh giữ ở cửa, nếu trên người anh có đuôi, chắc chắn hiện giờ nó đang vẫy vẫy!
Giáo sư Thẩm mặc âu phục, đúng là lâu rồi không nhìn thấy!
Thẩm Cừ vẫn còn hơi gầy, cậu mua quần áo theo kích cỡ trước đây, khi cài cúc cuối cùng của áo sơ mi, xương quai xanh của cậu đã lộ rõ.
Lục Thanh Bích liếc mắt một cái rồi ngay lập tức nhìn thẳng.
“Chủ đề bài diễn thuyết hôm nay là màu xanh, hay là em đổi nó thành nền của anh nhé?” Lục Thanh Bích kiềm chế ánh mắt, cố gắng làm cho lời đề nghị của mình trở nên nghiêm túc và có giá trị.
Thẩm Cừ có chút tức giận vô cớ: “Không đổi.”
Lục Thanh Bích không chào hàng được chiếc áo sơ mi trắng của mình nên bất đắc dĩ thu hồi.
8 giờ 15 phút, người dẫn chương trình kết thúc phần phát biểu khai mạc: "Sau đây, xin mời ngài Thẩm giới thiệu về lịch sử và sự phát triển của tập đoàn Lục thị."
Đa số những người bên dưới đều tỏ ra không hào hứng lắm, hầu hết bọn họ đều không quan tâm đến lịch sử phát triển và quy mô của công ty, họ chỉ đến đây để tham dự kỳ kiểm tra năng lực.
Thẳng đến khi Thẩm Cừ lên sân khấu.
Nữ sinh ngồi phía trước vang lên một trận kinh hô, khiến cho những người phía sau cũng chú ý mà ngước nhìn, như là hiệu ứng đám đông, tiếng vỗ tay sắp ngừng lại trở nên nhiệt tình.
Thẩm Cừ bình tĩnh đứng trước micro, trình bày trôi chảy, nội dung rõ ràng, không hề tỏ ra sợ hãi trước đám đông dưới sân khấu.
“Cậu ấy thế mà lại ghi nhớ hết!” Người phụ trách tuyển dụng ngồi ở hàng ghế đầu tiên cùng Lục Thanh Bích kêu lên, phát hiện diễn giả được thiếu gia mời về chưa hề nhìn vào màn hình lấy một lần, giống như là người đã cùng bọn họ đi qua hàng chục cái hội thảo, mọi nội dung đều thuộc nằm lòng.
Ban đầu, hắn còn lo lắng rằng Thẩm Cừ lần đầu tiên đứng trên sân khấu lớn thế này sẽ luống cuống tay chân, sẽ không thể hiện được phong thái của một công ty lớn.
Hiện tại xem ra rất có phong thái của một tập đoàn!
Người phụ trách thấy rằng số lượng những nữ sinh lắng nghe buổi diễn thuyết ngày hôm nay nhiều hơn tất cả các buổi diễn thuyết trước đó cộng lại.
Lục Thanh Bích đắc ý: “Bà xã tôi đương nhiên biết rõ sản nghiệp nhà mình.”
Người phụ trách không có nghe rõ anh nói gì nhưng vẫn phụ họa theo thiếu gia khen người vài câu. Dương Khắc ngồi ở một bên lại có vẻ trầm tư.
Lục Thanh Bích chăm chú nhìn sân khấu, anh rất thích ngắm giáo sư Thẩm trên bục giảng, nhưng đáng tiếc khi ở nhà giáo sư Thẩm không bao giờ mặc áo sơ mi trắng.
Có vài sinh viên đại học đang đi xuyên qua hành lang bên cạnh, có lẽ là mới từ một địa điểm phỏng vấn khác đến, trên người vẫn mặc trang phục lịch sự.
Lục Thanh Bích liếc nhìn những sinh viên đó, suy nghĩ của anh đột nhiên bay xa… Nếu Thẩm Cừ tốt nghiệp sau đó gia nhập Lục thị thì tốt quá.
Anh nhất định sẽ tổ chức một buổi phỏng vấn đặc biệt cho Thẩm Cừ, yêu cầu tất cả ứng viên đều phải mặc sơ mi trắng.
Dựa theo kịch bản, Thẩm Cừ hiện giờ nên đi đến gần khán đài hơn, sau đó xoay người phát một đoạn video, lúc này đèn bên cạnh mờ đi, cậu liền có thể nhân cơ hội chống hai tay lên bục giảng, diễn động tác “buồn nôn”…
Thời điểm Thẩm Cừ xoay người lại, ánh mắt quét qua Lục Thanh Bích, phát hiện Lục Thanh Bích đang chăm chú nhìn các sinh viên mặc áo sơ mi trắng phía xa.
Dạ dày bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, Thẩm Cừ nhắm mắt lại tựa người lên bục, theo bản năng cảm thấy buồn nôn.
“Ngài Thẩm mặc áo sơ mi trắng khi bị ướt trông rất giống người ấy, sau này đừng mặc nữa…”
Cậu vốn tưởng rằng thời gian có thể xoa dịu đi cái gai trong lòng, cùng Lục Thanh Bích tương kính như tân, nhưng ba năm qua đã chứng minh rằng điều đó là không thể, mọi thứ chỉ khiến cậu càng thêm tuyệt vọng.
Không thể xem như không có cũng không thể loại bỏ được.
Ánh đèn được bật lên, Thẩm Cừ kết thúc bài phát biểu, cúi chào rời khỏi sân khấu.
Lục Thanh Bích đứng dậy, muốn đưa Thẩm Cừ trở lại trường học, khi anh đến gần lại nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Cừ: “Sao em diễn nhập tâm vậy? Hai mắt đều đỏ.”
Thẩm Cừ: “Tôi nhỏ thuốc nhỏ mắt.”
Lục Thanh Bích đối với cậu không chút nghi ngờ: “Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai chúng ta hãy hoàn thành phần còn lại của nội dung ngoại truyện.”
“Ừ.” Thẩm Cừ đáp lại, khóe mắt thoáng thấy thứ gì đó trong túi xách của Lục Thanh Bích.
Cậu vươn tay lấy ra, nhìn thấy rõ dòng chữ trên bao bì, ngón tay nắm chặt, xiết mạnh bao bì đến mức móp méo, hận không thể đem Lục Thanh Bích trói vào gốc cây.
“Không phải anh nói hủy đơn, không mua rồi sao?”
Lục Thanh Bích đối đáp trôi chảy: “A, cái này hả, anh vừa mua đạo cụ này ở cửa hàng bên ngoài. Đồ trên mạng anh đã hủy đơn, tiền hoàn cũng đã về.”
Thẩm Cừ: “Mua ở cửa hàng bên ngoài, còn tặng kèm thẻ đánh giá năm sao?”
Lục Thanh Bích nhìn thấy tấm thẻ đỏ lộ ra một góc nhỏ trong chiếc túi đóng gói, tức giận đến mức muốn lên đánh giá 1 sao cho chủ shop.
“Trừ chiếc đai đỡ bụng này, còn lại đều bị anh trả lại hết rồi.”
**đai đỡ bụng
Thẩm Cừ có bệnh mới tin tưởng anh, đầu óc choáng váng ngồi trong xe, chuyện vừa rồi làm tâm trạng chán nản của cậu được xua đi không ít.
Lục Thanh Bích vừa định dỗ dành cậu thì hệ thống lại xuất hiện gửi cho bọn họ nội dung mới trong cốt truyện phiên ngoại.
Tác giả nghỉ ngơi một trận liền trở nên siêng năng hơn?
[Nguyên văn:
Sau khi Thẩm Cừ mang thai, cậu phải đi đứng chậm rãi, cùng với đó khả năng kiểm soát thời gian của cậu cũng không còn tốt như trước nữa.
“Chúng ta không phải đã hẹn nhau chín giờ rưỡi cùng đi ra ngoài mua thêm đồ ăn sao, em lại quên hả?” Lục Thanh Bích lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ đeo tay màu bạc, mặt số màu xanh da trời, mặt đồng hồ còn đính đầy sao. “Đeo đồng hồ này để nhắc nhỡ em phải ăn đúng giờ, em có nước da trắng mang màu xanh là đẹp nhất.”…] Lục Thanh Bích hơi nhướng mày, trong đầu có chút suy đoán.
[Tác giả có lời muốn nói: Patek Philippe Starry Sky Moon Phase Tourbillon! Chiếc đồng hồ tặng tôi không thể rẻ hơn đồng hồ của người khác! ]
Suy đoán của Lục Thanh Bích đã trở thành sự thật.
Tác giả có còn nhớ hiện bọn họ vẫn còn đang là học sinh cấp 3 không?
Đùa, là đồng hồ có giá trị 17 triệu có phải không? Giờ anh nhận thua thì có thất bại không?!
Lục gia trong lòng cười lạnh, anh sao có thể so với những kẻ công lược khác?
Thẩm Cừ: “Đồng hồ này đắt tiền lắm à?”
Lục Thanh Bích: “Đắt lắm, khoảng mấy trăm ngàn, nhưng mà không thành vấn đề, anh mua một cái là được.”
Sợ Thẩm Cừ mang gánh nặng tâm lý, Lục Thanh Bích ân cần nói: “Nếu em không thích thì cứ trả lại cho anh, vừa lúc anh đang thiếu một cái đồng hồ.”
Thẩm Cừ: “Được.”
Thẩm Cừ về đến nhà liền mở điện thoại di động ra xem giá của chiếc đồng hồ đó.
Giá 17,6 triệu.
Thẩm Cừ gần như không cầm chắc điện thoại, cậu biết Lục Thanh Bích sẽ nói ít hơn, nhưng không ngờ anh chỉ nói một phần nhỏ của chiếc đồng hồ.
Cậu nắm chặt điện thoại, Lục Thanh Bích bây giờ mới chỉ là một cậu học sinh cấp ba, chưa phải là chủ tịch Lục giàu nhất trong tiểu thuyết, dù có rất nhiều tiền tiêu vặt, nhưng con số hơn 17 triệu cũng không phải là thứ anh có thể dễ dàng kiếm được.
Lục Thanh Bích nói dễ, chắc chắn bây giờ anh ấy đang nghĩ cách kiếm tiền.
So với điều này, Thẩm Cừ đột nhiên cảm thấy giả làm phụ nữ mang thai cũng chẳng có gì to tác.
Làm sao để giúp Lục Thanh Bích bây giờ?
Thẩm Cừ suy nghĩ một chút, phát hiện mình cái gì cũng không giúp được, xem ra rất nhiều chuyện chỉ có thể để tự Lục Thanh Bích giải quyết.
Chân Thẩm Cừ đá phải thứ gì đó, cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện trong phòng xuất hiện rất nhiều thùng giấy.
Lý Yến cùng Thẩm Hải từ trong phòng bước ra, nhìn thấy Thẩm Cừ: “Người mua quá nóng lòng muốn mua nhà, bọn họ cũng muốn giữ lại nội thất, con xem còn cái gì muốn mang đi thì cứ mang theo đi.”
Thẩm Cừ liếc nhìn những chiếc thùng giấy, quần áo, sách vở của cậu đều được cho vào thùng, ngoài những thứ này ra, trong nhà hình như cũng không còn đồ vật gì quan trọng với cậu.
Lý Yến: “Mẹ đã thuê cho con một phòng ở gần trường, con đi học cũng thuận tiện hơn, thi cao khảo xong thì có thể về ở với mẹ.”
Thẩm Hải trốn tránh nhiều ngày, cuối cùng cũng xuất hiện, nói xen vào: “Ở cùng ba cũng được, chỗ của ba rộng rãi.”
Lý Yến cười lạnh: “Sau khi bạn gái nhỏ của anh sinh con, xem có còn rộng rãi được nữa không?”
Thẩm Hải chế giễu lại: “Chung quy cũng là ở nhờ nhà người khác, để tiểu Cừ sống ở nhà nào có điều kiện tốt hơn không tốt sao.”
Thẩm Cừ đau đầu, nhặt thùng giấy dưới đất rồi đi xuống lầu: “Nhà thuê ở đâu?”
“Chỉ cần băng qua hai con đường thôi, con trai đừng di chuyển, để ba tới.”
Thẩm Hải từ phía sau gọi.
Khi đến cầu thang, Thẩm Cừ do dự một chút, lấy ra bó hoa giấu trong góc.
Lục Thanh Bích mỗi ngày đều gửi hoa, nhưng không phải ngày nào cũng thích hợp mang hoa về nhà. Nếu Lý Yến hoặc Thẩm Hải ở nhà, Thẩm Cừ sẽ đặt hoa ngoài nhà, đợi cha mẹ đi ngủ mới mang vào.
Thẩm Cừ bỏ hoa vào hộp rồi đóng lại. Cậu phải chuyển đi, để bó hoa ở lại đây thật đáng tiếc.
Ba chiếc xe vận chuyển đã chuyển đồ đến căn hộ của ba người.
Thẩm Cừ lấy được địa chỉ và chìa khóa phòng thuê, mới nói: “Một mình con có thể đi theo xe.”
Thẩm Hải và Lý Yến do dự một lát rồi nói: "Được rồi, con trai tôi cũng đã mười tám."
Nơi ở mới của Thẩm Cừ quả thực rất gần, có một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm, thích hợp cho một người ở.
Cậu tìm đồ dùng vệ sinh cá nhân và đồ ngủ, thay chăn bông và ga trải giường, xếp những thứ khác lên trước, tắm xong mở phần mềm bài giảng ra.
Có lớp cố định vào tối thứ bảy hàng tuần. Các thời điểm khác có thể thay đổi theo lịch trình.
Thẩm Cừ lo lắng chiếc đồng hồ 17 triệu, sợ mình giảng không tốt nên nói: “Bật camera ở bên kia, để tôi xem cậu làm bài.”
Hoắc Lễ than thở: “Tôi thà nghe giảng còn hơn.”
Thẩm Cừ: “Nghe lý thuyết mà không thực hành thì cũng vô ích. Bây giờ lật trang 198 làm câu 5, 7, 9.”
Hoắc Lễ đau khổ lấy giấy nháp ra làm bài, tiếp đó bật camera lên.
Ah, bước đầu tiên làm thế nào?
Mặc kệ, trước tiên viết lại đề bài trước.
Hoắc Lễ bắt đầu viết, để lộ một phần cổ tay.
Thẩm Cừ khẽ liếc mắt.
Thứ Hoắc Lễ đang đeo... chẳng phải là chiếc đồng hồ đó sao!
Nếu bỏ tiền ra thuê đồng hồ của Hoắc Lễ ba ngày, Lục Thanh Bích sẽ không cần phải mua.
Thẩm Cừ không biết Hoắc Lễ có truyền thống “không cho mượn đồ” hay không, liền lúng túng cào cào sách.
“Bạn học Hoắc.”
"Đúng vậy! Tôi sai rồi, tôi không nên chép lại câu hỏi." Hoắc Lễ cho rằng Thẩm Cừ đã nhìn thấu việc hắn ta đang lãng phí thời gian để chép lại đề bài.
Thẩm Cừ: “Anh có thể cho tôi mượn đồng hồ vài ngày được không?”
"A? Cậu muốn mượn đồng hồ của tôi?" Hoắc Lễ giơ tay lắc lắc, "Đây không phải là đồng hồ bình thường."
"Tôi biết."
Đây là chiếc đồng hồ cơ Patek Philippe trị giá 17,6 triệu đồng.
Thẩm Cừ đỏ mặt, Hoắc Lễ khả năng là không quan tâm đến chút tiền đó của cậu, nhưng cậu vẫn muốn thử một phen xem sao.
Thẩm Cừ: “Tôi muốn thuê chiếc đồng hồ này chỉ ba ngày thôi, 30.000 nhân dân tệ, tôi cũng có thể dạy kèm miễn phí anh thêm khóa học chuyên môn…” Để nghiên cứu giá trị thị trường giúp Lục Thanh Bích, cậu cũng đã dành kha khá thời gian để nghiên cứu những quy luật kinh tế.
Hoắc Lễ kinh hãi: “Không được, chuyện đó không được!” Làm sao lại có người dùng buổi dạy thêm để báo đáp hắn ta? Quá đáng sợ rồi, cậu ta nhận thêm tiền từ anh trai mình sao?”
“Tôi nói đây không phải là một chiếc đồng hồ bình thường bởi vì…” Hoắc Lễ hạ giọng, “Tôi với nó có một kỷ niệm rất xúc động.”
Thẩm Cừ: "..."
Hoắc Lễ: "Anh trai tôi đã tặng nó cho cậu người yêu cũ của mình làm tín vật định tình. Nhưng khi người yêu cũ của anh trai tôi trở về, khá lắm, anh ta đã trực tiếp ném nó xuống dưới bánh xe. Mặt số bị vỡ nát, giống như trái tim tan vỡ của anh trai tôi vậy!"
“Nó được gửi sang Thụy Sĩ để sửa chữa, cách đây không lâu nó mới được gửi về. Có lẽ anh trai tôi cảm thấy áy náy khi thường xuyên đánh tôi nên lương tâm trỗi dậy đã tặng tôi chiếc đồng hồ này.”
“Đồng hồ này chỉ có thể cho người có duyên mượn, nếu cậu có hứng thú với mối tình này thì có thể tiếp tục nghe, nghe xong tôi sẽ cho cậu mượn.”
Thẩm Cừ: “…Được.”
Hoắc Lễ bắt đầu luyên thuyên về gia sư mỹ thuật đã mặc gì vào buổi học đầu tiên, ngày hai người kia chia tay mưa lớn bao nhiêu, suốt hai tiếng đồng hồ. Rõ ràng là hắn ta không muốn nghe giảng.
Thẩm Cừ vừa nghe vừa sắp xếp quần áo, rất kiên nhẫn.
"Vậy được rồi." Hoắc Lễ nhấp một ngụm Coca, "Địa chỉ của cậu ở đâu? Tôi sẽ cử người giao đến."
Thẩm Cừ gửi địa chỉ rồi chuyển 30.000 tệ cho Hoắc Lễ.
“Không cần tiền.” Hoắc Lễ hài lòng nhấp một ngụm Coca.
Thẩm Cừ cũng không ép buộc, sau này sẽ tìm cơ hội khác báo ân, cậu cảm kích nói: “Hôm nay lớp không tính, ngày mai tôi sẽ dạy