Nguyên Tác Troll Khiến Lão Bà Bỏ Chạy

Chương 14: Ngoại truyện sinh tử văn

Edit: Carol

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay

Thẩm Cừ trầm mặc.

Cậu nhận thấy được chính mình không bình tĩnh, nhéo nhéo lòng bàn tay, ngồi trở lại chỗ ngồi tiếp tục giải đề.

Phòng nghỉ trưa của trường cấp đã không còn, nên Lục Thanh Bích đã thuê một phòng dài hạn ở khách sạn đối diện trường cho cả hai cùng nhau học tập và nghỉ ngơi.

Lục Thanh Bích tính toán, Thẩm Cừ nhất định sẽ quay lại vị trí đầu bảng, anh không thể để cho Thẩm Cừ dùng chung phòng nghỉ trưa với người khác, nửa dụ dỗ nửa cưỡng ép, cộng thêm áp lực thành tích thi đại học, Thẩm Cừ mới đáp ứng anh đến dùng chung phòng khách sạn kia, nhưng nhất định phòng phải có hai giường.

Lục Thanh Bích cố tình đổi đi một giường: “Anh sợ em ngủ không thoải mái, nên đã cho đổi lại giường cao su.”

Vệt đỏ trên khuôn mặt của Thẩm Cừ chưa phai, tâm trí cũng hỗn loạn, nhưng cậu vẫn tiếp tục viết mà không dừng lại. Quá trình giải đề vẫn lưu loát, trôi chảy.

Lục Thanh Bích hừ lạnh, vì cái gì Thẩm Cừ so với Lục Thanh Bích anh lúc nào cũng dễ dàng rút lui?

Anh quay đầu liếc nhìn, phát hiện Thẩm Cừ đang giải bài toán đạo hàm, khóe miệng đột nhiên nhếch lên.

Ah, toán học, không sao cả.

Toán học đối với Thẩm Cừ quá bình thường, chỉ khi trong lòng cậu rối loạn Thẩm Cừ sẽ lấy đề toán ra giải, che dấu tâm tư rối loạn bây giờ.

Đây là một khám phá tuyệt vời gần đây của anh. Lục Thanh Bích mím môi, tâm tư của Thẩm Cừ rất khó đoán, tuyệt đối không thể để Thẩm Cừ biết được anh đã phát hiện điều này.

Thẩm Cừ liếc nhìn thấy Lục Thanh Bích đang cố nén cười, cậu co ngón tay, gấp sách lại, nhấc ga trải giường lên, cởi giày và áo khoác, leo lên giường rồi lấy chăn che mặt lại.

Lục Thanh Bích đang cười cái gì vậy?

Thẩm Cừ phồng má dưới chăn, chợt nhận ra mình đã quên tính toán với Lục Thanh Bích vì sao lại hôn mình.

Nhắc lại cũng đã muộn, Thẩm Cừ nhắm mắt lại nghĩ, sẽ không có lần sau.

Lục Thanh Bích nhìn chằm chằm Thẩm Cừ trên giường, lớp chăn mỏng cẩn thận phác họa thân hình gầy gò của chàng trai. Anh sờ sờ tấm chăn, thật muốn ôm cả người lẫn chăn vào lòng.

Hôm nay đã hôn được người rồi, nếu lại tiếp tục được nước lấn tới, Thẩm Cử sẽ tức giận.

Lục Thanh Bích đặt đồng hồ báo thức, nằm xuống chiếc giường bên cạnh.

Hôm nay là thứ bảy nên buổi chiều có hai tiết, buổi tối không có tiết tự học.

Lục Thanh Bích hẹn Thẩm Cừ đến lớp học để tự học vào buổi tối, nhưng Thẩm Cừ từ chối.

"Vậy em chờ một chút, ông chủ Sở có thể chưa chuẩn bị hoa xong."

Thẩm Cừ: “Tôi không muốn.”

Lục Thanh Bích giả vờ như không nghe thấy, kéo Thẩm Cừ đứng trước cửa tiệm hoa: “Chờ một chút.”

Thẩm Cừ không thích lôi lôi kéo kéo ở nơi công cộng, cho nên Lục Thanh Bích có thể tùy ý dẫn cậu đi đến nơi mà anh muốn.

Bà xã thật mềm.

Thẩm Cừ đứng ở cửa, đột nhiên có một chiếc xe tưới nước đi ngang qua, cậu bất đắc dĩ đành phải đi vào quán của ông chủ Sở. Bởi vì Lục Thanh Bích nói chuyện cởi mở, cho nên cậu luôn né tránh nhìn vào đôi mắt dịu dàng tươi cười của Sở Nguyên, vì cậu luôn có cảm giác y luôn nhìn bọn họ bằng ánh mắt như đang nhìn nhìn cặp chồng chồng son đang giận dỗi nhau.

Cửa hàng hoa rất ấm áp và trang nhã, có diện tích từ 60 đến 70 mét vuông, trên lầu dùng làm nơi sinh hoạt.

Có một chiếc chuông gió nhỏ treo ở cửa, là phiên bản dành cho trẻ em rất dễ thương.

Thẩm Cừ đứng một bên nhìn Lục Thanh Bích vụng về học cách quấn hoa với ông chủ Sở. Đột nhiên, ngón tay út được bao bọc bởi một quả bóng mềm mại ấm áp, Thẩm Cừ cúi đầu nhìn thấy con trai của Sở Nguyên, bé con đã ngồi dậy trên chiếc giường gỗ nhỏ, mỉm cười nắm lấy ngón tay út của mình.

Khuôn mặt đầy đặn, đôi mắt to đen như quả nho nheo lại thành hình lưỡi liềm khi cười.

Thẩm Cừ hơi sững người, không dám cử động lung tung.

Đứa trẻ ra hiệu muốn cậu ôm bé.

Thẩm Cừ nhìn bé con, không biết phải làm sao.

Sở Nguyên tranh thủ chút thời gian nhìn sang, nói: "Không sao đâu, cứ ôm nó chơi với nó đi, nó không thích khóc đâu."

Thẩm Cừ không còn cách nào khác đành phải bế đứa bé lên, quả bóng hình người hồng hồng núp trong ngực cậu, im lặng ngoan ngoãn, một tay nhỏ nắm chặt cổ áo Thẩm Cừ.

Lục Thanh Bích nghe có động tĩnh liền đi tới, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thẩm Cừ.

Thẩm Cừ bị anh nhìn chằm chằm, nhớ đến những lời ác ý của mình, Thẩm Cừ đột nhiên đỏ mặt, muốn đặt đứa bé lại, nhưng cổ áo đã bị giữ chặt, dường như tự ý đặt đứa bé dễ thương thế này trở lại giường là một tội lỗi.

Lục Thanh Bích nói: "Ông chủ Sở, con trai của anh thật đáng yêu."

Rất thích hợp với gia đình ba người của anh và Thẩm Cừ.

Sở Nguyên suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Đây là em trai của tôi.”

Lục Thanh Bích: "..."

“Khách khứa đều cho rằng đó là con trai tôi, tôi cũng không buồn giải thích. Nhưng cậu thường xuyên đến đây, tôi nghĩ rằng mình cần phải giữ gìn sự trong trắng cho bản thân mình.”

Lục Thanh Bích: “Anh chưa kết hôn à?”

"Ừm."

Lục Thanh Bích cau mày, nhanh chóng nghĩ đến khả năng Sở Nguyên có thể trở thành tình địch của mình.

Anh hỏi thẳng: “Anh thích con trai hay con gái?”

Sở Nguyên con mắt cong lên, cười nói: "Con trai."

Lúc này, Lục Thanh Bích cảm thấy Thẩm Cừ không quá hứng thú với bó hoa mình tặng, cũng là một điều tốt.

Lục Thanh Bích, người đã nhiều lần tặng hoa nhưng bị từ chối, đột nhiên cảm thấy vui vẻ.

Sở Nguyên đưa bó hoa cho Lục Thanh Bích, một tay ôm thắt lưng đứa bé, huýt sáo chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn của em trai mình: “Em trai tôi rất thích được người khác ôm, nó rất ngoan, xem ra nó rất thích cậu."

Y bế đứa trẻ bằng cả hai tay nói: "Nào, anh trai, ôm ôm."

Lục Thanh Bích tương đối cảnh giác, trong tiểu thuyết nói có rất nhiều người A độc thân có con, lấy con cái để thân thiết với người B. Người B thích trẻ con, hai người ở chung lâu ngày sinh tình.

Ồ, tôi liếc mắt cái là nhìn thấu thủ đoạn này.

Lục Thanh Bích lôi kéo Thẩm Cừ rời đi. Khi cả đến dưới nhà Thẩm Cừ, Lục Thanh Bích tặng hoa cho Thẩm Cừ.

"Em có thích nó không?"

Thẩm Cừ nhìn bó hoa hồng nở rộ, thái độ lịch sự từ chối không hề dao động.

Lục Thanh Bích trên mặt tràn đầy vui mừng: "Thật tốt."

Thẩm Cừ:? ? ?

Lục Thanh Bích ngẩng đầu liếc mắt nhìn: “Hôm nay nhà em sáng đèn, anh sẽ không đưa em lên, quy tắc cũ.”

Lục Thanh Bích, người chưa bao giờ thành công đưa được người lên nhà, đã chủ động cứu lấy mặt mũi của mình trước khi bị đuổi.

Thẩm Cừ: “Anh đặt ra quy tắc khi nào?”

Lục Thanh Bích: “Những vấn đề an toàn này, để anh quyết định. Đến nơi thì vẫy tay một cái, để anh nhìn một chút.”

Tầng bảy, đèn sáng trưng, âm thanh huyên náo, những tiếng trò chuyện không quen thuộc truyền đến, Thẩm Cừ thả chậm bước chân.

“Ngài nhìn nhà chúng tôi xem, vị trí đắc địa, quan trọng là có phòng trạng nguyên nha, Thẩm Cừ nhà chúng tôi đã sống ở đây sáu năm, năm nào cũng được đề tên trên bảng vàng tại trường Nhất Trung. Nhìn xem, trên tường này đều là giấy khen…” Giọng nói của Lý Yến vừa nhiệt tình vừa tự hào.

Một giọng nữ khác có vẻ như là môi giới nói: “Phòng nghỉ của học thần có lẽ sẽ có chút khác biệt. Hôm nay có người liên lạc với tôi, bảo tôi đừng vứt đồ dùng học tập của Thẩm Cừ đi. Bọn họ muốn giữ lại!”

Người mua: “Chỉ là một căn phòng có cầu thang thôi. Cao quá, tôi không thể leo lên được.”

"Tầng bảy cũng chẳng là gì, mỗi ngày bốn năm chuyến. Nếu lượng vận động đạt tiêu chuẩn, sức khỏe tốt lên thì mới có thể thi tốt được."

Thẩm Cừ dựa vào giữa cầu thang, muốn đợi người xem nhà đi rồi mới bước vào.

Vừa đặt cặp sách xuống, cậu nhớ ra Lục Thanh Bích vẫn đang đợi dưới lầu, liền cầm cặp đi vào.

"Đây có phải là học thần của bà không?"

"Con trai tôi đã trở lại!"

"Nhà đẹp lắm, tối nay tôi sẽ quay lại bàn bạc với chồng tôi. Nào, thêm WeChat của tôi trước, còn thêm của học bá nữa. Việc học của con tôi luôn khiến tôi phiền não, cái này thì tốt lắm, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn…"

Thẩm Cừ chào từng người một rồi nói đơn giản: "Không có WeChat."

"Chậc chậc, học bá còn không chơi điện thoại, sau này điện thoại của con trai tôi cũng sẽ tịch thu."

Thẩm Cừ đi tới bệ cửa sổ, nhìn thấy Lục Thanh Bích cao lớn thẳng tắp ở dưới lầu.

Căn hộ một phòng khách ba phòng ngủ hiếm khi nào náo nhiệt, Lý Yến đang tận dụng Thẩm Cừ để tăng giá, người môi giới lại ra sức chào hàng, người mua thì đang do dự.

Mí mắt Thẩm Cừ cụp xuống, trước đây nhà cậu và Lục Thanh Bích luôn yên tĩnh, không có ai đến.

Thực ra cậu không thích những nơi quá yên tĩnh, nhưng Thẩm Cừ cũng sợ những ánh mắt dò xét của bạn bè Lục Thanh Bích, dần dần cậu càng ngày càng rời xa vòng giao tiếp của Lục Thanh Bích.

Dù ở thế giới nào, dù sống trong một ngôi nhà lạnh lẽo hay náo nhiệt, thì cậu vẫn thích đến trường và trải nghiệm cuộc sống bình thường hơn.

Lục Thanh Bích nhìn Thẩm Cừ biến mất sau cửa sổ, anh mới bước lên xe, mở khóa học trực tuyến viết văn nghị luận cấp tốc.

Thẩm Cừ từ sau tấm rèm bước ra, thất thần nhìn đèn sau của chiếc Maybach.

"Tiểu Cừ, bọn họ đã xem xong phòng của con rồi, con có thể vào làm bài tập, tối nay con muốn ăn gì để mẹ đi mua."

"Sao cũng được. Khi nào chúng ta sẽ chuyển đi?"

Lý Yến nói: "Vẫn chưa quyết định, sẽ không ảnh hưởng tới việc học của con đâu. Mọi việc đến lúc đó mẹ sẽ lo liệu. Con chỉ cần xách cặp đi là được."

Lý Yến có lẽ cũng biết rằng Thẩm Cừ sẽ không chuyển sang trường khác, nên bà cũng không đề cập bất cứ điều gì về trường học, nhưng vẫn quan tâm hỏi: "Tiền sinh hoạt có đủ không?"

Thẩm Cừ gật đầu: “Học bổng đã có rồi, mẹ không cần đưa.”

"Con trai mẹ thật giỏi, mẹ yêu con."

Lý Yến đi ra ngoài mua đồ ăn mang về, cùng Thẩm Cừ ăn xong liền vội vàng đi ra ngoài: "Nhớ khóa cửa, ba của con chắc sẽ không về nhà."

Thẩm Cừ khóa cửa, mở sách giáo trình đại học để chuẩn bị, buổi tối dạy kèm cho Hoắc Lễ.

"Hoắc Lễ? Có nghe rõ không?"

Thẩm Cừ nghe thấy giọng nói của Hoắc Lễ có chút trầm thấp, lo lắng thiết bị có vấn đề.

“Ừ.” Hoắc Lễ thần bí nói: “Hiện tại tôi không dám lớn tiếng.”

"Chuyện gì vậy?"

“Anh tôi, hôm nay không biết làm sao lại uống say, đi từ phòng này sang phòng khác tìm bạn trai cũ của anh ấy.”

Thẩm Cừ: “Chuyện đó thì có liên quan gì đến anh?”

Hoắc Lễ đau khổ nói: "Bởi vì người yêu cũ của anh ấy là gia sư mỹ thuật của tôi. Lúc trước, mỗi khi anh trai tôi say rượu, anh ấy còn tưởng tôi còn đang học mỹ thuật. Mỗi lần tôi chạy trốn, đều bị anh ấy bắt được, hỏi tôi bạn trai của anh ở đâu."

Bình thường lúc này Hoắc Lập sẽ tỉnh rượu, cảm thấy tình thế này khá mất mặt nên đánh em trai mình để giảm bớt tình huống khó xử.

Cuộc sống không dễ dàng, ủy khuất cho người em này quá rồi.

Điều khiến Hoắc Lễ hối tiếc nhất là vào một buổi sáng hai năm trước, sáng sớm khi tỉnh lại, hắn ta vẫn nhớ rõ về giấc mơ đêm qua của Leonardo Da Vinci, tin chắc rằng mình chính là một thiên tài hội họa ẩn mình bao lâu nay, nên đã tìm một gia sư hội họa.

Quá khứ đau lòng, ánh mắt Hoắc Lễ lóe lên ánh sáng: "Khi nói về tình yêu của anh tôi, đó là một câu chuyện kéo dài ba ngày ba đêm. . . . . ."

Thẩm Cừ: “Mở trang 176.”

Hoắc Lễ không thể tin được: "Cậu không có chút hứng thú nào sao?"

Cậu không thể trò chuyện một lát rồi hãy bắt đầu học sau?

Thẩm Cừ: “Xem câu 7, một bài toán kinh tế vi phân điển hình…”

Hoắc Lễ lặng đi, nếu không hôm nay anh trai hắn ta sẽ thật sự tìm đến đánh hắn ta một trận.



Khi ngoại truyện sinh tử được đưa đến, Thẩm Cừ đang chuẩn bị bài tập cho Lục Thanh Bích, tập hợp những bài cậu nghĩ rằng Lục Thanh Bích cần làm.

【Nguyên văn:

Giáo sư Thẩm đang giảng dạy ở trường, có một bạn học cùng lớp ở hàng ghế trước, có lẽ đã quên ăn sáng, nên đang lén lút ăn bánh bao nhân thịt phía dưới gầm bàn.

Trong không khí nồng nặc mùi bánh bao, Thẩm Cừ đột nhiên cảm thấy buồn nôn, vội vàng quay người lại, quay lưng về phía các bạn học, hai tay chống lên bục, chờ khi cảm giác dâng trào qua đi, cậu đứng thẳng dậy, đôi mắt ngay lập tức đỏ thành một mảng.

Thời điểm Thẩm Cừ rời khỏi phòng học có chút choáng váng, sau đó càng ngày càng cảm thấy khó chịu hơn khi ngửi thấy mùi tanh.

Lục Thanh Bích đi công tác về, nhìn thấy bà xã gầy đến cả cằm đều nhọn, đau lòng không dứt. Thấy Thẩm Cừ không muốn đi bệnh viện, đành cưỡng ép bế người lên xe, “Gần đây em không có cảm giác thèm ăn, anh cùng em đi kiểm tra một chút, ngoan ngoan, bà xã đừng sợ. "

Kết quả kiểm tra ra, cả hai đều chấn động trước bức ảnh siêu âm.

Lục Thanh Bích sờ bụng Thẩm Cừ: “Con của chúng ta ở đây?”

Thẩm Cừ sắc mặt tái nhợt, lẩm bẩm nói: “Em có thai.”

Lục Thanh Bích đề nghị Thẩm Cừ nghỉ phép dài hạn, nhưng Thẩm Cừ không đồng ý, cậu có bảy nghiên cứu sinh nên trách nhiệm của cậu là phải hướng dẫn họ đến khi họ tốt nghiệp.

Thẩm Cừ mang bầu bảy tháng, bụng đã rất to, bình thường phụ nữ mang thai khi đi lại phải cẩn thận dùng tay đỡ bụng, Thẩm Cừ muốn giữ thể diện, không chịu tiếp xúc với người ngoài như vậy nên chỉ có thể mặc đai đỡ bụng. Mặc áo rộng. Do dáng người cậu nhỏ nhắn, người ngoài hoàn toàn không thể nhận ra rằng cậu đang mang thai, chỉ thấy cậu càng ngày càng dịu dàng, trắng nõn ...]

Đôi mắt của Thẩm Cừ tối sầm lại, theo kinh nghiệm của cậu khi tham gia các hoạt động diễn xuất ở trường, dấu chấm lửng có nghĩa là còn tiếp.

Khi nhìn thấy đai đỡ bụng, cậu liền nghĩ tới những thứ khác trong giỏ hàng của Lục Thanh Bích, xấu hổ đến mức nhéo mạnh vào cánh tay của Lục Thanh Bích để ngăn bản thân không nhịn được được chửi thề.

Lục Thanh Bích thấp giọng thở dài: “Giống như khi sinh đứa nhỏ, đau đến mức muốn bóp cổ người gây chuyện đó.”

“Em nhéo mạnh vào, anh không đau.”