Nhốt Em Cả Đời

Chương 6: Nợ

Nợ của nhà họ cũng đã trả xong rồi, tiền học phí và tiền sinh hoạt cũng không cần nhà bỏ tiền, tại sao bây giờ lại cần dùng tiền đến mức bán nhà như thế?

Sau khi cô bước vào nhà, mẹ vội vàng dập máy, cô khẩn trương hỏi: “Tại sao lại phải bán nhà?”

Mẹ giật mình, dưới tình huống này bà căn bản không kịp thu lại cảm xúc.

Cô nhìn mảnh vụn trên đất.

Trong sự đau khổ và tuyệt vọng, bà không biết phải trả lời câu hỏi của con gái như thế nào.

“Mẹ ơi sao chúng ta lại phải bán nhà!”

Chuyện này là chuyện lớn, cô cũng không nhỏ nữa rồi, trong nhà cũng không cần phải giấu cô.

“Miên Miên, lúc bố con còn sống, có nợ bọn nặng lãi.”

Nợ nặng lãi.

Thẩm Miên dù chưa tiếp xúc qua nhưng nghe thấy từ này cũng biết có bao nhiêu đáng sợ, bây giờ cô nhất thời có chút không chấp nhận được.

“Bây giờ cần trả bao nhiêu?” Cô run rẩy lên tiếng hỏi.

Mẹ ngồi trên sô pha, nước mắt không ngừng rơi, bà biết con gái kiếm tiền rất cực khổ, vốn muốn giấu con gái tự mình tìm cách, nhưng không ngờ con gái lại về trong lúc bà đang phát tiết.

“Hai triệu.”

Hai triệu!

Nhà họ là nhà cũ mà ông bà nội mua trước đây, giá nhà ở Bắc Kinh không ngừng tăng lên, bán được rất nhiều tiền nhưng nhiều nhất cũng chỉ khoảng một triệu rưỡi.

Cô và người nhà cũng có chút tích góp, tất thảy cộng lại khoảng tầm một trăm nghìn.

Cũng có thể nói là còn thiếu bốn trăm nghìn.

Bốn trăm nghìn chứ không phải bốn mươi tệ, với điều kiện bây giờ của nhà họ đã không còn người thân bạn bè gì nữa rồi, ngoại trừ cô của cô còn liên lạc ở nước ngoài, ngoài lúc bố cô mất, cô của cô về nước một lần rồi cũng không về nữa, nghe nói lúc cô còn trẻ xung đột với ông bà nội nên những năm nay cũng rất ít qua lại.

Lúc này càng không thể tìm cô giúp đỡ được.

Bây giờ Thẩm Miên thật sự không nghĩ ra được cách gì.

Nhìn dáng vẻ của mẹ, mẹ đã biết rất lâu rồi, Thẩm Miên không thể không ép bản thân bình tĩnh, “Mẹ, mẹ đừng vội, bọn họ có bảo trễ nhất là khi nào phải trả không.”

Mẹ cô nghẹn ngào, “Tháng trước họ đến tiệm mình ầm ĩ, còn lấy ra một tờ hợp đồng, trên đó còn có dấu tay và chữ ký của bố con, khi đó mượn hai trăm nghìn, bây giờ lại phải trả hai triệu!”

Nói đến, giọng của mẹ lại kích động lên!

Thẩm Miên vội vàng an ủi mẹ.

“Mẹ, mẹ đừng kích động, không sao, hai triệu thì hai triệu, bán nhà thì bán nhà, không sao đâu, chỉ cần cả nhà mình khỏe mạnh ở cạnh nhau là được rồi.”

“Miên Miên, bán nhà cũng không đủ, chúng nói… nhiều nhất chỉ cho chúng ta một tháng thôi…” Mẹ cô đau khổ dựa vào trong lòng cô.

Thẩm Miên nghĩ ngợi, một tháng nữa, cô có thể kiếm tiền cũng có thể mượn, một tháng này có lẽ cô sẽ nghĩ ra cách.

“Không sao đâu mẹ, chúng ta bán nhà trước rồi lại nghĩ cách.”

Cô đưa mẹ vào trong phòng, bản thân dọn dẹp mảnh vỡ trên đất, nếu như bán nhà có thể bán nhiều hơn chút tiền, cô lại kiếm thêm chút tiền, có lẽ cũng không thiếu bao nhiêu.

Nếu thật sự không được, cô có thể làm nhân viên phục vụ ở quán bar, nghe nói ở đó trả lương rất cao, có an toàn hay không…

Lúc này cô cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện này nữa.

Hơn nữa, cô phải đồng ý với anh Tần trước, hỏi anh ấy có thể ứng lương trước không.

An ủi mẹ cô xong, cô về trường, thấy ký túc xá không có ai, cô lấy di động ra, tìm số điện thoại trưa nay cô vừa lưu, nhấn phím gọi.

“Chào anh anh Tần, tôi là Thẩm Miên, sáng nay chúng ta có gặp nhau, về việc anh muốn tôi làm bảo mẫu, tôi đã nghĩ rồi, tôi đồng ý.”

Tần Dịch Niên ở đầu dây bên kia nghe xong lời cô nói cũng không ngạc nhiên, hỏi ngược cô: “Cô Thẩm suy nghĩ cũng nhanh quá nhỉ.”

Cô cảm thấy anh nhất định cho rằng cô cố tình lạt mềm buộc chặt, bảo là cô cần suy nghĩ sao nhanh như thế đã đồng ý anh rồi.

Chỉ là cô có chuyện quan trọng nhất muốn nói với anh.

“Anh Tần, có thể làm phiền anh một việc không, trong nhà tôi hiện có chút khó khăn, anh có thể cho tôi xin ứng lương trước không?”

Tần Dịch Niên không hề do dự, “Được, có thời gian chúng ta ký hợp đồng, ký xong hợp đồng tôi sẽ chuyển tiền cho cô.”

Người có tiền đều dễ nói chuyện như vậy sao?

“Được, vậy chiều thứ tư tôi qua đó, anh có thời gian không?”

“Có.”

“Vậy chúng ta thứ tư gặp, cảm ơn anh Tần.”

“Thứ tư gặp.”