Nhốt Em Cả Đời

Chương 7: Quán bar

Gác máy, Thẩm Miên cảm thấy có chút không đúng lắm nhưng cô lại không nói được là không ổn ở đâu.

Một người bạn cùng phòng của Thẩm Miên quay về, người bạn cùng phòng này của cô cũng là một truyền kỳ, cô ấy là một đại mỹ nhân da trắng mặt xinh, chỉ là cô ấy không giống với Thẩm Miên, Thẩm Miên trông dịu dàng hơn, vừa nhìn liền biết là cô gái tốt.

Mà bạn cùng phòng của cô mang nét đẹp sắc sảo, trông giống bad girl.

Bạn cùng phòng của cô tên là Sở Mộng, nhà không ở thủ đô, Thẩm Miên và cô ấy không tiếp xúc nhiều, vì hai người đều thường xuyên đi làm thêm, điều khác biệt duy nhất chính là, Thẩm Miên đi làm thêm vào ban ngày, đều là những công việc đứng đắn.

Mà Sở Mộng, nghe nói cô ấy thân phận thì là đi làm người mẫu nhỏ, nhưng thực tế thì thường xuyên đi quán bar để tiếp rượu ban đêm.

Vậy nên thời gian của hai người sai lệch. Sở Mộng thuê nhà ngoài trường, cũng không thường về phòng ký túc xá, hôm nay cũng xem như rất trùng hợp.

Sở Mộng thấy cô cũng rất kinh ngạc.” Sao cậu lại về rồi, bây giờ không phải cậu đang đi làm thêm sao?”

“Tớ đổi việc rồi, thời gian không còn giống trước nữa.” Thẩm Miên khách khí trả lời.

“Ồ… Vậy cậu nhỏ tiếng một chút, tớ đi ngủ đây, cảm ơn.” Nói xong cô ấy liền bò lên giường.

Thẩm Miên nhìn dáng vẻ của cô ấy, có lẽ chuyện tiếp rượu ở quán bar là thật rồi, nghe nói tiếp rượu ở quán bar có thể kiếm được rất nhiều tiền, chỉ là Thẩm Miên thấy thường ngày Sở Mộng ăn mặc cũng rất giản dị, cũng không dùng hàng hiệu gì cả.

Bây giờ cô rất thiếu thiếu tiền, trước đây việc cô không muốn làm, bây giờ không thể không suy nghĩ đến, trước đây cô cảm thấy bản thân có tay có chân lành lặn, chỉ cần bán sức lao động là được rồi, không cần phải đi đến loại chỗ kia.

Nhưng, tình hình bây giờ của cô còn nói gì đến tôn nghiêm chứ? Không có tiền, cô rất khó vượt qua khó khăn này.

“À, Sở Mộng, tớ có thể hỏi cậu một chuyện không?” Cô nhỏ giọng hỏi, vì cô trông Sở Mộng hình như rất mệt.”

Sở Mộng nhỏ giọng: “Nói đi.”

“Tớ nghe nói cậu đi làm ở quán bar, cậu đừng nghĩ nhiều, tớ chỉ muốn biết nếu làm nhân viên phục vụ ở quán bar một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền, vì nhà tớ xảy ra chuyện, gần đây kẹt tiền.”

Sở Mộng nghe cô nói thế, liền tỉnh táo hơn chút, “Cũng được, nếu như được tip sẽ rất nhiều.” Những thứ khác cô ấy cũng không nói nhiều, cũng không hỏi gì cả.

Thẩm Miên ngạc nhiên với thái độ của Sở Mộng, cô và Sở Mộng ít tiếp xúc, nhưng những người khác đều bàn tán không tốt về cô ấy, không ngờ đây lại là người thân thiện như thế.

Sau đó cô lại nghe cô ấy hỏi: “Cậu muốn đi sao? Có cần tớ giới thiệu không?”

“Hả? Được… Được, cảm ơn cậu.” Cô còn có chút thụ sủng nhược kinh, trong ấn tượng của cô, Sở Mộng thật sự không phải là thế này, quả nhiên là lời đồn hại ngược.

“Được, đợi tớ tỉnh rồi cậu đi cùng tớ, không nói nữa tớ ngủ trước đây.” Nói rồi, cô ấy đi ngủ.

Thẩm Miên thấy cô ngủ rồi, cô cảm thấy mình cũng nên ngủ một giấc, làm việc ở quán bar đều là ca đêm cả.



Sau đó trong một tháng này, Thẩm Miên đã từ chối Dương Hiên, cảm ơn ý tốt của cậu ta.

Cô trích chút thời gian ký hợp đồng, Tần Dịch Niên cho cô 4 vạn, nói là 2 vạn kia là để cô đi mua thức ăn, chỉ cần đảm bảo anh không đói chết là được, tiền còn dư đều cho cô, khi đó còn dọa cô giật mình.

Mà quan trọng nhất là, một tháng này, Thẩm Miên đã làm quen với công việc nhân viên phục vụ trong quán bar của cô rồi, quán bar cũng không đáng sợ như trong suy nghĩ của cô, cô chỉ là một nhân viên phục vụ nhỏ, quán bar tối đen như mực, cô lại ăn mặc kín đáo, gần như không có chút cảm giác tồn tại nào cả.

Cô cũng biết Sở Mộng không phải tiếp rượu trong quán bar, cô ấy chỉ là thỉnh thoảng đến ca hát nhảy múa mà thôi, hơn nữa cũng không có tiếng tăm gì, trong một tháng này quan hệ giữa hai người cũng đột nhiên trở nên thân thiết, bởi vì cô phát hiện Sở Mộng thật sự rất tốt!

Thứ tư và chủ nhật mỗi tuần cô cũng đến dọn dẹp vệ sinh nhưng cô không gặp lại Tần Dịch Niên thêm lần nào nữa.

Nhà cô cũng bán rồi, bán được 1 triệu 600 nghìn, bây giờ một nhà bốn người họ đang thuê trọ ở, cộng với tiền tích góp bây giờ cũng còn thiếu hơn 200 nghìn.

Cô đưa tiền cho đám người kia trước, thương lượng với họ có thể cho cô dư giả thêm hai tháng không, cô sẽ trả cho họ 300 nghìn.

Không ngờ họ lại rất dễ nói chuyện.

Bây giờ đã đến tháng bảy, cô phải dọn sang chung cư của anh Tần để làm bảo mẫu rồi, dù sao đi nữa tiền cô cũng đã nhận rồi, mà còn nhận 4 vạn! Nhiều tiền như vậy, cô cảm thấy bảo cô làm trâu làm ngựa cũng được.