CHƯƠNG 13: "BATTLE" SAO?
(*) Battle: trận đấu
Hai người nhìn nhau, cảm thấy thứ này như vậy có ý gì? Muốn một chọi một " quyết chiến" sao?
Túc Ngô cùng Hoắc Tập lại quay người lại, lần này đến lượt Túc Ngô xoay người, quả nhiên bóng người trong gương xuất hiện. Hoắc Tập xoay người lại người trong gương lại không thấy.
Tốt đó, đây đúng là muốn quyết đấu 1:1 đây mà.
"Hiện tại là tính huống như thế nào? Hoắc Tập hỏi.
"Mặc kệ nó." Túc Ngô nói: "Có bản lĩnh thì bước ra, đứng ở chỗ là muốn như thế nào."
Hoắc Tập: "....." Anh trâu bò, anh thật sự muốn kêu người lại đây nói chuyện sao?
Hai người không quan tâm người trong gương cố gắng biểu đạt muốn một chọi một, lập tức chạy trở về phòng mình, trong phòng Mạo Tử ngủ trên sô pha như bất tỉnh nhân sự, Chúc Lam Phong nằm ở trên giường lâu lâu còn động đậy một chút.
Túc Ngô và Hoắc Tập ngồi xuống, hai người bắt đầu thảo luận sự tình phát sinh hai ngày nay.
"Trước mắt mới đây đã chết bảy người, nhưng những người khác cũng không biết người còn sống không." Túc Ngô nói: "Chỉ có lúc ăn cơm vào buổi sáng chúng tôi phát hiện ngoại trừ cậu ra thì còn thiếu bảy người, có bốn người hôm qua không về khách sạn trước 8 giờ tối, buổi sáng liền có bốn cái đầu xếp hàng treo trước cửa khách sạn, còn lại ba người thì có một người tự bóp chết chính mình, mặt khác hai người còn lại không nhìn thấy thi thể, nhưng theo tôi đoán chắc hẳn cũng là tự bóp chết chính mình."
"Kỳ quái chính là, chúng tôi buổi sáng chỉ nghe được hệ thống thông báo tử vong của bốn người treo trước cửa kia, ba người khác lại không nghe thấy hệ thống thông báo." Túc Ngô nói.
"Ba người kia buổi tối đã thông báo." Hoắc Tập nói: "Đêm qua sau khi nghe được tiếng hát liền bắt đầu liên tục có người chơi tử vong, có thể tiếng hát kia là điều kiện tử vong của hệ thống không?"
"Rất có khả năng." Tay Túc Ngô vuốt cằm tự hỏi nói: "Cùng cậu nói một chút về tin tức mà chúng tôi lấy được từ miệng ba người Lý thanh, bọn họ nói rượu phục vụ cho tiệc tối khách sạn có vấn đề, uống rượu vang đỏ buổi tối sẽ không tỉnh, uống rượu vang trắng buổi tối sẽ không ngủ, nhưng có điều kiện chính là không thể ngủ trên giường. Cho nên hôm nay buổi tối tôi liền thử một chút, uống rất nhiều rượu vang trắng, kết quả chính là thấy bộ dạng của cậu."
Tại sao đêm nay anh lại thử một chút, ngày hôm qua không phải anh uống rất nhiều rất tốt sao!
Bất quá Hoắc Tập là không biết nha ~~
Anh nghe manh mối mà Hoắc Tập nói xong nhíu mày: "Vào ban đêm người chơi tử vong sẽ không phải đều chết trên giường đi?" Khó trách Mạo Tử và Chúc Lam Phong vào ban đêm liền bắt đầu động kinh dường như muốn tự bóp chết chính mình.
"Nhìn dáng vẻ như này thì chắc là vậy rồi, tôi hôm nay là ở trên giường tỉnh lại, Phong Phong cũng nằm ở trên giường tự bóp cổ mình, nhưng Mạo Tử ngủ ở trên sô pha lại không có chuyện gì."
"Nói cách khác, bất luận là uống rượu vang đỏ thì vẫn giống rượu vang trắng chỉ cần không ngủ trên giường là không có việc gì?" Hoắc Tập hỏi anh.
""Ít nhất sẽ không tự mình bóp chết chính mình." Túc Ngô vừa nói xong thì hệ thống vang lên "Leng keng" thông báo hai người chơi tử vong.
[Người chơi XXX tử vong.]
[Người chơi XXX tử vong.]
Đệt, đây quả thực là muốn mạng, bất luận là người uống hay là không uống đều có khả năng chết.
"Không biết Lý Thanh bọn họ có phải có cách không." Hoắc Tập vừa nói vừa nhìn về phía Túc Ngô.
"Đi xem thử?" Túc Ngô nói.
"Đi vào như thế nào? Người khóa cửa đâu." Hoắc Tập nói.
"Cạy ra không phải được rồi sao." Túc Ngô nói xong móc từ trong túi ra một con dao ăn.
Hoắc Tập: "....." Anh lấy cái này từ đâu ra? Vì cái gì tôi không phát hiện được?
Hai người lần nữa đẩy cửa ra, đi đến phòng Lý Thanh bên cạnh, trong lúc này Hoắc Tập còn nhìn trộm vài lần cái gương cuối hành lang, phát hiện cái vị muốn battle một chọi một vẫn bất chấp nhìn bọn họ, thật sự rất cố chấp.
Thủ đoạn cạy cửa của Túc Ngô thật sự rất quen thuộc, bất quá ba cái khóa đang khóa chặt cửa lớn đã bị anh cạy ra, Hoắc tập ở trong lòng cho anh một ngón cái. Hai người đẩy cửa đi vào, trong phòng không có ai, chăn gối đều được trải trên mặt đất, nhìn cái này thì bọn họ vẫn luôn ngủ dưới đất.
Túc Ngô phi thường thuần thục ở trong phòng lục tung lên, Hoắc Tập nhìn đến sửng sốt kinh ngạc, bất quá sau đó cậu cũng gia nhập với hành động của đối phương, vào cũng vào rồi.
Trong phòng cũng không có manh mối gì, ở dưới gầm giường Túc Ngô phát hiện có một cái bình rượu không, bên trong còn thừa vài giọt chất lỏng màu trắng, anh xác định một chút đây là rượu vang trắng của buổi tối, nhìn cái này thì manh mối Lý thanh đưa là sự thật.
Hai người liếc nhìn nhau một cái quyết định đi xuống tầng nhìn xem.
Càng đi xuống tiếng hát càng rõ ràng, cũng với tiếng "tích - tích - tích" của tiếng chuông, vào ban đêm nghe thật sự không dễ chịu.
"tôi kỳ thật vẫn luôn thắc mắc một vấn đề." Hoắc Tập ở nhà ăn đi qua đi lại vào vòng đột nhiên nhớ đến một vấn đề: "Quản gia và người hầu đang ở đâu?"
Cậu vừa hỏi ra câu này Túc Ngô cũng bắt đầu nghi hoặc, khách sạn lớn như vậy, hơn nữa quản gia cùng người hầu ít nhất cũng có mười mấy người, nhưng vì cái gì vừa đến buổi tối liền biến mất không thấy đâu?
Hai người bọn họ bắt đầu ở khách sạn tìm kiếm nơi ở của đám người quản gia, bên ngoài khách sạn ban ngày bọn họ đã xem xét tỉ mỉ, bên ngoài ngoại trừ chuồng ngựa cùng vườn hoa linh tinh thì không có tòa nhà nào khác, vậy chứng minh quản gia cùng người hầu cũng đều ở tại khách sạn, bởi vì khách sạn sẽ đóng cửa vào lúc 8 giờ, mà quản gia cùng người hầu phải sau khi họ ăn cơm xong thì mới có thể rời đi.
Bọn họ bắt đầu tìm ở tầng một, cách trang hoàng của khách sạn này dường như được dán phục chế lại, cách trang trí của ba tầng cơ hồ giống nhau, trừ bỏ tầng một không có gương ở ngoài hành lang, còn đều trang trí giống nhau, đèn tường mờ ảo, tranh sơn dầu lung tung rối loạn, còn có cảm giác quỷ dị không thể nói tới này.
"Chậc." Hoắc Tập dừng bước chân trước một bức tranh sơn dầu: "Treo ở tầng 3 chính là loại tranh sơn dầu này sao?"
"Không phải, tranh được treo ở tầng 2 và tầng 3 đều là tranh phong cảnh." Túc Ngô lắc đầu: "Tôi nhớ rõ tầng một cũng là tranh phong cảnh mới đúng, vì cái gì lại biến thành tranh vẽ người?"
Túc Ngô càng nhìn càng cảm thấy người trong bức tranh sơn dầu này rất quen thuộc, cái mũ nỉ kỳ quái cùng trên đầu người canh chuồng ngựa mang hôm qua giống nhau như đúc.
Túc Ngô lập tức nhìn một vòng những bức tranh sơn dầu ở tầng một, phát hiện ra người trong tranh sơn dầu đều là người hầu của khách sạn! Nhân vật bên trong bức tranh đều nhắm mắt lại, thật giống như đang ngủ.
Chẳng lẽ? Những người hầu này đều ngủ ở trong tranh?
Nhưng quản gia ở đâu? Còn có ông chủ khách sạn ở đâu? Túc Ngô lại bắt đầu tìm xung quanh tầng một bóng dáng của ông chủ khách sạn cùng quản gia, nhưng lại không tìm được.
Bọn họ còn đang nghi hoặc, lại nghe thấy phòng bên cạnh truyền đến tiếng hét chói tai.
"A!!!" Cửa phòng "rầm" một cái bị mở ra, lao tới nhà ăn là một cô gái mặc áo ngủ màu trắng: "Cứu mạng a! Cứu mạng a!"
Cô gái đi chân trần chạy trên hành lang, thấy Hoắc Tập và Túc Ngô liền không chút do dự lại vọt tới: "Có người muốn gϊếŧ tôi! Có người muốn gϊếŧ tôi!"
Cô chạy đến trước mặt Hoắc Tập nôn nóng nói, ngón tay đưa tới mở cửa phòng, Túc Ngô đi ra phía trước xem người trong phòng, hắn đang dùng tay mình tự bóp cổ chính mình, hai mắt trợn trắng, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, nghiễm nhiên là giống bộ dáng tử vong của người chơi sáng nay.
Túc Ngô đi đến đem đối phương trói lại, Hoắc Tập đứng ở cửa lại thấy cô gái mặc váy trắng kia khóe miệng giương lên nở một nụ cười nhạt.
"Từ từ!" Hoắc Tập lập tức hô một tiếng.
Nhưng lại chậm rồi, cô gái kia trực tiếp nhào lên dùng tay bóp cổ cậu, sức lực rất lớn, làm Hoắc Tập không khỏi hoài nghi hắn có phải nam cải nữ trang hay không.
Hai mắt cô gái mặc váy trắng trừng lớn nhìn cậu, da mặt bắt đầu bóc ra, cuối cùng một mặt đỏ rực giương lên nhìn thẳng Hoắc Tập, máu tươi theo hai hóc mắt chảy ra bên ngoài, cuối cùng tròng mắt đều rớt ra ngoài, miệng cô ta giương lên giương lên như thể đang ca hát.
Đáng sợ quá đi thôi!
Hoắc Tập theo bản năng đưa một bàn tay lên cầm tay đối phương, tay còn lại sờ soạn bên tường hy vọng có thể tìm được đồ vật hữu dụng, lúc Túc Ngô phát hiện sắc mặt cậu so với người đang ở trên giường đã muốn hồng hơn, muốn mắng chửi trời cao.
Túc Ngô bước một bước xa xông tới, một chân liền đá lên khuôn mặt không còn da mặt kia, trực tiếp đem đối phương đá tới trên mặt đất.
Hoắc Tập hít được dưỡng khí mới mẻ bắt đầu không ngăn được ho khan, Túc Ngô liền kéo cậu chạy đi, chạy đến nhà ăn liền nghe tiếng chuông bên cạnh bắt đầu vang lên.
Anh đảo mắt qua nhìn, rạng sáng bốn giờ.
Thời gian này chuông vang lên vì cái gì?Cái thứ không có da mặt kia không biết là thứ gì lại bò dậy đuổi theo bọn Hoắc Tập, tiếng hát trong miệng từ đầu đến giờ cũng không dừng lại, tiếng chuông bên cạnh vang lên như nhạc đệm.
Nữ quỷ không mặt như là được cổ vũ động viên, càng hung mãnh hơn.
"Chặn nó lại!" Túc Ngô nói với Hoắc Tập, chính mình cũng giơ tay lấy cái ghế dựa bên cạnh hướng về phía nữ quỷ không mặt kia.
Hoắc Tập không chút khách khí, liền lấy một chân đá vào cái chuông, chính là không nghĩ tới đồ cổ này chất lượng còn khá tốt, cậu liên tục đạp mấy đạp nhưng không thấy mặt kính bên trên không có bể nát gì, Hoắc Tập dứt khoát trực tiếp đi lên nắm lấy hai bên cái chuông đem cái chuông đẩy ngã xuống đất.
Nháy mắt khi chuông cổ ngã xuống phát ra tiếng "Loảng xoảng", tiếng hát của nữ quỷ không mặt liền biến mất, Hoắc Tập phát hiện sau cái chuông mở ra một cách cửa.Túc Ngô dùng ghế chặn nữ quỷ không mặt đang giằn co lại, sức mạnh cửa nữ quỷ rất mạnh, khuôn mặt không da chỉ có tròng mắt bị chặn ở giữa chân ghế, đôi tay còn bám riết không tha muốn bắt lấy Túc Ngô.
"Đằng sau cái chuông có một cánh cửa!" Hoắc Tập hô lên một tiếng, cái chuông cổ đang ngã trên mặt đất một lúc sau lại kêu "leng keng ~ leng keng", Hoắc Tập không chạy lại giúp Túc Ngô đối phó nữ quỷ, mà cậu giật cái khăn trải bàn của bàn ăn trùm lên đầu nữ quỷ.
"Đem cô ta đảy ra ngoài!" Túc Ngô hô lên một tiếng, giơ ghế đem nữ quỷ không mặt hướng về phía cửa khách sạn đẩy ra ngoài. Ông chủ khách sạn nói sau 8 giờ không thể ra khỏi khách sạn, hơn nữa yêu cầu này cũng đã được chứng thực, nhưng không biết có tác dụng với nữ quỷ hay không.
Nữ quỷ bị khăn trải bàn trùm đầu mất đi phương hướng, đôi tay quơ lung tung, tiếng hát trong miệng cũng bắt đầu mơ hồ không rõ, Hoắc Tập bắt lấy một góc khăn trải bàn đem nữ quỷ kéo hướng ra cửa, đến ngạch cửa Túc Ngô liền lấy chân đạp lên bụng nữ quỷ, nữ quỷ tức khắc bay ra ngoài, Hoắc Tập lập tức đem cửa đóng lại.
Hai người dựa lưng vào cửa gắt gao giữ cửa đang muốn mở ra, tiếng hát của nữ quỷ ngoài cửa bắt đầu trở nên thê thảm, cô ta đập cửa bên ngoài, hai người bên trong mồ hôi đầy đầu cố gắng chống đỡ, bên ngoài cửa kêu thảm một tiếng rồi dần dần không còn âm thanh gì nữa.
Hoắc Tập thở hổn hển, mồ hôi lạnh trên cổ chảy xuống, vốn dĩ đang đói bụng, xuống tầng tìm đồ ăn, mới ăn được hai miếng bánh mì pháp liền bị dọa đuổi chạy lại lên tầng, sau đó lại đánh nhau một trận kịch liệt, cậu cảm thấy chính mình sắp mệt chết rồi.
Túc Ngô cũng không chịu nổi, dựa vào cửa ổn định lại.
"Cậu vừa mới nói có một cánh cửa, ở đâu?" Túc Ngô sau khi bình tĩnh hỏi Hoắc Tập.
"Đằng sau cái chuông, một cánh cửa hẹp, cao nửa người, bên trên có một cái khóa." Hoắc Tập xoa bụng đứng lên.
Túc Ngô đến gần liền thấy, quả thật là một cánh cửa, đoán rằng ngồi xổm xuống mới có thể đi qua, bị che ở đằng sau cái chuông xác thật không phát hiện được.
Hoắc Tập rất đói, ngồi trên bàn cơm bắt đầu lựa chọn trong những món cơm lạnh canh nguội này, bởi vì có không ít người chơi cảm thấy bữa tối ở khách sạn có khả năng có vấn đề cho nên không động vào, Hoắc Tập vừa mới bắt đầu cũng không dám động vào, chỉ là sau khi nghe Túc Ngô nói anh ăn xong cũng không có việc gì, Hoắc Tập lúc này mới yên tâm lớn mật mà ăn.
"Cậu tốt xấu gì cũng nên hâm nóng lại chứ." Túc Ngô nhìn cậu ăn ngấu nghiến đồ ăn.
"Không cần." Hoắc Tập vừa ăn vừa nói: "Anh không biết trong hai ngày tôi ngủ, mỗi ngày chỉ có buổi tối mới tỉnh dậy, tôi đều đói lả rồi, tôi chỉ cần xuống tầng tìm đồ ăn, thì liền có thể gặp chuyện kỳ quái."
Túc Ngô cũng ngồi xuống nhìn cậu ăn, trong đầu bắt đầu tự hỏi.
Trong tranh sơn dầu hẳn chính là người hầu của khách sạn, như vậy nữ quỷ không mặt là người nào? Còn có cái gương trên lầu rốt cuộc tồn tại mấu chốt manh mối gì, cánh cửa đằng sau cái chuông thông với nơi nào?
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài khách sạn truyền đến ba tiếng gà gáy.
_____________________________________________________________________