Xin Lỗi, Bạn Không Thể Đăng Xuất Khỏi Trò Chơi

Chương 12

CHƯƠNG 12: NHƯNG CẦN PHẢI CÓ NGƯỜI KHÔNG TIN TÀ MỚI ĐƯỢC.

Khoảng cách 8 giờ còn chưa đến hai mươi phút, ba người Túc Ngô ngồi ở cửa chính là không cho ba người Lý Thanh vào, ý tứ rất rõ ràng, hoặc là đem đồ vật giao ra đây, hoặc là đem đầu để lại.

Lý thanh muốn phản kháng, nhưng lại kiên dè Túc Ngô so với hắn cường tráng hơn, thủ đoạn thực tế cũng rất tàn nhẫn, lúc trước đây hắn có nghe nói qua, tranh luận thì còn có thể, nhưng đánh nhau thì khó nói.

"Anh muốn như thế nào?" Lý Thanh đen mặt hỏi anh.

"Gợi ý công lược trong tay cậu, cùng với tin tức hôm nay các người hỏi thăm được." Túc Ngô nói.

Mặt Lý Thanh càng đen lại: "Anh không phải cũng có một nửa sao? Huống hồ hôm nay tôi không hỏi được cái gì."

"Không ngay thẳng." Túc Ngô cười: "Cậu đoán xem, ba người các người bây giờ có thể bước vào không?"

Túc Ngô không nói giỡn với hắn, anh cũng không có hảo cảm với ba người bọn họ, huống hồ cái tên Đỗ Đường chết dẫm này rõ ràng muốn bẫy anh, anh rất tức giận cũng mặc kệ giao tình cái gì.

Mắt thấy thời gian ngày càng gần, Lý Thanh cũng biết 8 giờ mà chưa đi vào khách sạn thì sẽ có hậu quả gì, nhưng mặt vẫn thiếu đòn, vẫn là Nhậm Quảng khuyên một câu: "Đều là người cùng đội, huống hồ nếu bọn họ biết manh mối thì chúng ta cũng có thể nhanh chóng hoàn thành phó bản mà."

"Trên trấn có một chỗ sản xuất rượu là nơi cung ứng rượu cho khách sạn, bọn họ nói rượu vang đỏ không tỉnh, rượu vang trắng không ngủ." Nhậm Quảng nói: "Ý là nếu uống rượu vang đỏ sẽ bị hôn mê, còn uống rượu vang trắng thì sẽ không ngủ được."

"Tối hôm qua vẫn có người không uống." Túc Ngô nói, ý tứ là, các người tôi hôm qua có người tỉnh có người không tỉnh.

Ba người này vẫn không thành thật.

"Đừng ngủ giường!" Mắt thấy thời gian sắp đến, nữ sinh bên cạnh Lý Thanh hô lên một câu.

Thì ra là thế, uống rượu cũng không có việc gì, chỉ cần không ngủ trên giường. Sáng nay Mạo Tử và Chúc Lam Phong chỉnh là tỉnh dậy ở trên giường, vì vậy mới bị Hoắc Tập trói lại.

Túc Ngô duỗi tay ra trước mặt, Lý Thanh đen mặt móc ra một tờ giấy đặt lên tay anh, Túc Ngô nhướng mày thả chân xuống cho ba người đi vào khách sạn.

Đồng hồ vừa vặn vang lên ba tiếng.

Lúc này ông chủ khách sạn cũng xuất hiện ở nhà ăn, 21 người còn lại đều lục tục ngồi xuống.

"Buổi tối tốt lành, các vị khách quý mến của tôi, chúng ta cùng nhìn xem bữa tối nay được chuẩn bị những mỹ vị gì." Ông chủ gõ trên cái ly hai tiếng, quản gia đẩy xe đồ ăn xuất hiện ở nhà ăn.

"Tối nay là gan ngỗng kiểu Pháp và rượu nho trắng." Trên mặt quản gia nở nụ cười công nghiệp, bắt đầu kêu người dọn đồ ăn cho người chơi."

(*) Gan ngỗng kiểu Pháp:(*) Rượu nho trắng: "Nhất định là rất ngon." Ông chủ khách sạn nói xong liền cầm ly rượu uống một hớp lớn.

Người chơi khác trải qua sự kinh hách sáng nay càng không dám nếm thử rượu, lại là Túc Ngô cầm ly lên uống một hớp lớn, trong lúc này anh đè lại tay Mạo Tử và Chúc Lam Phong, ý bảo hai người bọn họ không chạm vào rượu.

Còn không biết rượu này có phải giống như Lý thanh nói hay không, không thể toàn bộ không tin tưởng, nhưng vẫn phải có một người không tin tà mới được.

Ô chủ khách sạn lại nhìn Túc Ngô với ánh mắt tán thưởng, cũng không biết y có phải hay không kính nể một người đàn ông không sợ chết như Túc Ngô không. Người chơi khác phỏng chừng cũng kính trọng Túc Ngô không sợ chết.

Túc Ngô giơ ly rượu nhìn về phía Lý Thanh, ba người bộn họ đều không chạm vào ly rượu, ánh mắt tránh né làm Túc Ngô có chút khó chịu trong lòng.

Ông chủ khách sạn lại bắt đầu thổi phồng phong thái năm đó của mình, các người chơi đều không có hứng thú, đều nghĩ muốn tan tiệc sớm một chút, Chúc Lam Phong nhìn chằm chằm đồng hồ Tây Dương bên cạnh, đến bây giờ tiếng chuông tổng cộng vang lên hai lần, dựa theo giả thiết ngày hom qua, lúc 9 giờ còn sẽ vang lên một lần, lần này sẽ cho thấy bọn họ đã có khả năng sẽ lại lần nữa lâm vào ngủ say.

(*) Đồng hồ Tây Dương:Túc Ngô nhiều lần muốn nói chuyện cùng ông chủ khách sạn, lại luôn bị y cắt ngang, không biết y cố tình hay chân chính khoác lác câu chuyện.

Đồng hồ từng chút từng chút chạy về phía trước, một giờ thực mau liền trôi đi, đồng hồ nằm ở góc bàn giữa khách sạn kêu vang lên ba tiếng, tất cả người chơi đều thình lình bị con buồn ngủ thổi qua toàn thân, ông chủ khách sạn đứng dậy cáo từ, người chơi khác cũng đi về phòng mình.

Ba người Túc Ngô lại tề tụ ở phòng Hoắc Tập, lần buồn ngủ này tới thật sự quá nhanh, bọn họ thậm chí còn chưa kịp đóng cửa liền ngã xuống, nháy mắt mất đi ý thức.

Hoắc Tập tỉnh lại lại thấy ba người nằm bên cửa, tình cảnh bây giờ với ngày hôm qua không khác gì nhau, cậu thậm chí còn hoài nghi bản thân mình có phải lặp lại một cơn ác mộng hay không, chỉ là nhìn đến cửa phòng đang mở ra, cậu cảm giác cũng không phải là nằm mơ.

Thực tế phòng Hoắc Tập đối diện phòng Túc Ngô, nhưng giờ phút này cửa phòng đối diện đóng chặt, thật giống như chưa từng được mở ra, cậu thậm chí hoàn nghi mấy người này có phải không trở về phòng mình hay không, đều ở phòng cậu triển khai hành động.

Hoắc Tập ở trên giường bò dậy, vẫn là trước tiên đi đến bên cửa sổ kém màn ra, bên ngoài một mảng đen nhánh, cái gì cũng không nhìn thấy lầm người ta nhịn không được sinh nghi bên ngoài cất giấu nguy hiểm lớn lao gì hay không.

Cơn đói bụng đột nhiên ập tới, Hoắc Tập cảm thấy có chút kỳ quái, hai ngày liên tục cậu tỉnh dậy liền cảm thấy rất đói bụng, giống như có một ý thức riêng làm cho cậu phải đi xuống nhà ăn tầng một.

Hoắc Tập đi đến bên bàn đọc sách, phía dưới đèn bàn đè một xấp giấy viết thư, bên trên có viết mấy hàng chữ, hẳn là Túc Ngô bọn họ để lại manh mối.

Túc Ngô nói thẳng ra buổi sáng ở khách sạn không có gì khác thường cả, như vậy chính là chứng minh điều kiện tử vong đều phát sinh vào ban đêm, nhưng điều kiện tử vong là cái gì chứ? Lý Thanh? Ở trên tờ giấy Túc Ngô viết kêu cậu chú ý ba người Lý Thanh, Hoắc Tập quyết định đi đến phòng Lý Thanh nhìn xem.

Đột nhiên thấy lời nhắn cuối cùng viết trên giấy, Hoắc Tập không nhịn được cười, cậu đem ba người thu xếp tốt, đặc biệt chú ý đem Túc Ngô dời lên trên giường, làm Chúc Lam Phong cùng anh hai người chiếm cứ cái giường, đem Mạo Tử đặt ở trên sô pha.

Dàn xếp tốt cho ba người, cậu mang theo tờ giấy, đóng cửa lại đi ra ngoài.

Lại là hành lang dài này, sắc đèn mờ nhạt thật sự quỷ dị, cái gương cuối hành lang lúc này còn chưa xuất hiện bóng người, xung quanh yên tĩnh như là toàn bộ khách sạn không có một người.

Hoắc Tập đi đến phòng ba người Lý Thanh, thử mở cửa phòng, nhưng dù sao cũng là khách sạn cao cấp, chế độ an toàn vẫn rất tốt, không có chìa khóa rất khó mở ra.

Hoắc Tập đem lỗ tai dán lên trên cửa ý đồ muốn nghe xem bên trong có âm thanh gì hay không, nhưng lại là phí công, cả toàn bộ khách sạn tựa hồ có thể phát ra âm thanh chỉ có chính cậu.

Hoắc Tập theo cầu thang đi xuống lầu, nhà ăn tầng một vẫn giống như ngày hôm qua, một bàn toàn đồ ăn thừa, Hoắc Tập nhìn thoáng qua mâm đồ ăn thừa đoán ra những người này buổi tối ăn là gan ngỗng kiểu Pháp.

A ~~ rất đói!

Bụng vào lúc này rất hợp với tình hình vang lên, Hoắc Tập nhịn không được lại đi vào phòng bếp lấy bánh mình bắt đầu gặm, ngoài ý muốn cái này thật sự khó ăn lại rất khô, ăn được hai miếng Hoắc tập liền cảm thấy chính mình sắp bị ngạn, trên bàn cơm còn dư nửa bình rượu nho, Hoắc Tập lấy cái chai liền uống hai ngụm.

Cảm giác muốn nghẹn trọng miệng mới bị áp xuống.

Chuông bên cạnh bắt đầu "tí tách" vang lên, loại dự cảm xấu đêm qua lại đánh úp đến, Hoắc Tập cảm giác không tốt, chuẩn bị chạy lên trên lầu, lúc này tiếng chuông "Leng keng ~ leng keng ~ leng keng ~" vang lên ba tiếng, cậu quay đầu thấy 12 giờ đêm, tiếng hát lại bắt đầu vang lên.Hoắc Tập vôi vàng che lỗ tai huống về phía cầu thang chuẩn bị chạy lên lầu, chạy được hai bước phát hiện có người từ trên lầu đi xuống, cậu lập tức xoay người trở về tầng một chui vào phía dưới bàn ăn.

Phòng Hoắc Tập 317.

Túc Ngô nghiên người ngủ, bên tai tựa hồ vang lên tiếng hát, anh cau mày dường như muốn tỉnh lại, rồi lại thật sự mở to mắt.

Chúc Lam Phong bên cạnh đột nhiên ngồi bật dậy bắt đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay ồn ào vang lên bên tai Túc Ngô, thật sự làm cho người ta cảm thấy bực bội, Túc Ngô cau mày mở choàng mắt ra liền thấy Chúc Lam Phong như một thằng ngốc ngồi vỗ tay, anh vừa định hỏi hắn có phải có bệnh hay không, kết quả đối phương đột nhiên dừng lại, rồi dùng đôi tay hướng về phía cổ của bản thân mà bóp, trình độ xuống tay tàn nhẫn như muốn cho chính mình là xong hết mọi chuyện.

Túc Ngô đột nhiên ngồi dậy, bắt lấy tay Chúc Lam Phong, rồi lại lấy thắt lưng mình trói chặt Chúc Lam Phong lại, anh hiện tại đã hiểu ra vì sao vào buổi sáng thắt lưng của mình lại đi trói người khác.

Chúc Lam Phong bị trói chặt không còn có ý định muốn bóp chết mình nữa, nhưng lại nằm trên giường giãy giụa, Túc Ngô sợ hắn tự làm mình ngã xuống giường, liền dùng chăn đem hắn bọc lại.

Làm xong hết thảy anh mới phát hiện giấy viết thư trên bàn đã bị cầm đi, xem ra Hoắc Tập đã tỉnh lại vào buổi tối, anh lại nhìn Mạo Tử một hồi, thấy Mạo Tử nằm trên sô pha nhỏ cũng không có hành động muốn bóp chết chính mình, xem ra Lý Thanh bọn họ nói không sai, chỉ cần không ngủ trên giường là không có việc gì.

Túc Ngô mở cửa, tiếng hát trên hành lang so với ở trong phòng nghe rõ hơn nhiều, nhưng lại nghe không hiểu nó đang hát cái gì, nhưng cái giọng hát như muốn đòi mạng vừa nghe liền không có chuyện tốt gì.

Anh đi đến ngoài cửa phòng Lý Thanh, kết quả cửa phòng được mở ra, trong phòng không có người, xem ra bọn Lý Thanh chính xác là có biện pháp không ngủ vào buổi tối.

Túc Ngô đi theo xuống dưới lầu, trong quá trình này cố ý nhìn thoáng qua cái gương cuối hành lang, ánh đèn lờ mờ có người bên trong đang gắt gao đứng nhìn anh, Túc Ngô cũng nhìn chằm chằm người trong gương rồi liếc mắt một cái, không chút sợ hãi nào, mặt không cảm xúc đi xuống lầu.

Càng đi xuống lầu, tiếng hát càng rõ ràng, đi vào sâu bên trong nhà ăn, anh thấy cửa khách sạn đã bị mở ra, Hoắc tập đang chuẩn bị đi ra ngoài, Túc Ngô chạy nhanh đến bắt lấy cổ áo đem người kéo trở về.

Giờ khắc này Hoắc tập giống như giật mình bừng tỉnh thân thể run lên, vừa rồi rõ ràng cậu ngồi phía dưới bàn mà?

Hoắc tập ngồi xổm chui rúc phía dưới gầm bàn, thấy được người từ trên lầu đi xuống, cư nhiên lại là Lý Thanh! Lý Thanh ở nhà ăn đi quanh một vòng không phát hiện cậu, sau đó mở cửa lớn đi ra ngoài, ma xui quỷ khiến thế nào Hoắc Tập cũng liền đi theo ra ngoài, còn chưa bước qua được ngạch cửa thì đã bị người khác kéo trở về.

"!!!?" Vẻ mặt Hoắc Tập như muốn hỏi tại sao ở chỗ này.

"Không phải đã nhắn lại là không thể ra khỏi cửa khách sạn vào buổi tối sao?" Túc Ngô trừng mắt nhìn cậu nói.

"Anh nghe thấy tiếng hát sao?" Hoắc Tập không đầu óc hỏi anh một câu.

"Như thế nào?" Túc Ngô hỏi.

"Tiếng hát này có chút cổ quái, luôn áp bức tôi." Hoắc Tập nói: "Đêm qua chính là vì tiếng hát này vang lên tôi liền nhịn không được hướng về phía cái gương cuối hành lang, buổi tối hôm nay tiếng hát lại vang lên tôi lại không nhịn được mà đi hướng ra ngoài cửa, tiếng hát này giống như là ma chú có thể làm cho người nghe theo sai khiến."

"Tôi tại sao không có việc gì?" Túc Ngô hỏi cậu, chính mình cũng bắt đầu hoài nghi.

"....." Hoắc Tập tự hỏi rồi hỏi anh một chút: "Anh ban ngày có phải làm chuyện gì đó mà tôi không trải qua không?"Túc Ngô cẩn thận suy nghĩ một chút, nói thật ban ngày anh đã làm chuyện mà Hoắc Tập đều không làm, cho nên anh có chút không thể nhớ được chuyện đặc biệt gì.

Hoắc Tập cũng không rối rắm, cảm thấy nghĩ không ra liền bỏ qua, cậu đề nghị đi xem gương trên tầng.

Tầng một không có gương, chỉ có ở cuối hành lang tầng hai và tầng ba mới có gương, bọn họ đi đến tầng hai, gương ở tầng hai chỉ nhìn thấy được có chút quỷ dị cũng không có nơi nào đặc biệt, không có người đứng ở trong gương nhìn bọn họ.

Sau đó hai người lại đi lên hành lang tầng ba, nhưng ngoài ý muốn chính là gương ở tầng ba cũng không có gì đặc biệt.

"Kỳ quái, đêm qua rõ ràng tôi thấy có người trong gương." Hoắc Tập nói, cái cảm giác người khác nhìn chằm chằm mình trong im lặng cậu sẽ không nhìn lầm.

"Không nhìn lầm, có cái gì đó, lúc tôi chuẩn bị đi xuống tầng cũng nhìn thấy được." Túc Ngô nói, chẳng lẽ thứ này cũng chỉ xuất hiện trong chốc lát?

Hai người mang theo nghi hoặc đi đến gương kiểm tra một lát, phát hiện đây cũng chỉ là một cái gương bình thường, cũng không phải gương hai mặt. Nhưng vì sao bóng người trong gương chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn? Là muốn hù chết một ai đó đi đến rồi thôi sao?

Thật sự là tìm không tìm được vấn đề gì, hai người Hoắc Tập quyết định trở về phòng trước, nhìn xem hai người kia thế nào. Hai người đi song song hướng về phòng, Hoắc Tập đột nhiên cảm thấy có người nhìn chằm chằm ở sau lưng mình, nhịn không được quay đầu lại nhìn, bất thình lình trong gương xuất hiện một người gắt gao nhìn chằm chằm mình.

"Ôi đệt!" Cậu thấp giọng mắng một tiếng, kéo kéo ống tay áo Túc Ngô bên cạnh ý bảo đối phương quay đầu lại nhìn xem.

Ai ngờ lúc Túc Ngô vừa quay đầu bóng người trong gương lại biến mất.

Hoắc Tập: ".....?" Chuyện gì xảy ra?

Túc Ngô: "....." Tôi còn muốn hỏi cậu đó.

----------------------------------------------------------------------