Đại Việt Những Năm Đó

Quyển 1 - Chương 12: Chùa (2)

“Thầy luyện không đúng!”

Thanh Vũ nhìn người trước mặt luyện quyền, mí mắt không kiềm được mà giật giật. Lão hòa thượng nghe vậy thì thu công, cười rồi rằng.

“Thí chủ thấy không đúng chỗ nào?”

“Ngũ cầm hí là quyền dưỡng sinh. Thầy lại luyện nó thành khí sát phạt, ý chết chóc nặng cực kỳ.”

Người sau nói. Nghe vậy, lão hòa thượng chỉ lắc đầu cười, chẳng đáng mà rằng.

“Ha ha, quyền gì thì quyền, nhưng chỉ cần có nắm đâm là có vung quyền. Làm gì có thứ quyền nào chỉ để dưỡng sinh.”

“Ặc! Nhưng quyền ý không đúng!”

“Không đúng thì thôi!”

Lão trụ trì nói, sau đó đi tới lu nước dưới gốc cây đa, vung nước rửa mặt. Vũ cũng đi theo, chợt tò mò hỏi.

“Thầy trước kia vào chùa làm nghề gì vậy? Con nhìn quyền ý của thầy tinh vô cùng nhưng cũng hung vô cùng. Không thấy được chân thân thì không cách nào có thể luyện đến đại thành như thế này được.”

“Trước kia à?”

Lão trụ trì mơ màng nhớ lại, hồi lâu mới thở dài một hơi.

“Trước kia ta từng làm lính cho cụ Lý, xông pha đất Tống như chốn không người. Ở đó chúng ta từng săn qua hổ, khu qua gấu, bắt khỉ hầm nai cùng bẻ cánh hạc làm thịt, lướt tới là có thể luyện thần.”

Nói tới đây, lão hòa thượng hơi cảm khái mà rằng.

“Những lão binh như chúng ta nửa đời bôn ba trận mạc nên bệnh ngầm nhiều vô số kể, nếu có thể tìm tới những bài quyền như ngũ cầm hí hẳn sẽ bài trừ được phần nào. Đáng tiếc năm đó lão lang chưa dò la được đã chết trong quân bị. Nay cuối đời lại thấy được, đúng là số phận.”

Săn hổ khu gấu, hầm nai bắt khỉ, đốt đàn nấu hạc? Khóe miệng Thanh Vũ giật giật. Người xuất gia không phải nên từ bi sao, sao đến miệng lão hòa thượng lại toàn ngữ chém chém giết giết vậy? Hèn chi quyền buổi sớm của lão đầy sát khí, hóa ra là minh vương luyện quyền, không nặng mới là lạ.

“Tạ ơn thí chủ truyền đạo dẫn. Nếu thí chủ cho phép lão truyền lại quyền này trong quân, tiền giấy bút tháng sau thí chủ chỉ cần đưa lão nạp tám đồng là được.”

“Ặc!”

Người sau há hốc mồm muốn nói, chỉ là đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác, trầm ngâm mà rằng.

“Thầy cứ truyền thoải mái. Nhưng có chuyện này con muốn hỏi. Nếu con nhớ không lầm thì mỗi chùa xây lên đều được phân cho một phần ruộng đất. Nhưng chùa mình con lại không thấy.”

Lão hòa thượng vừa chậm rãi luyện lại quyền, vừa bình thản nói.

“Chùa lớn bằng này chỉ có mình lão nạp cùng tượng phật. Lão ăn mỗi này có một bát gạo, phật mỗi ngày chỉ cần một phần nhang đèn thì hà cớ chi giữ nhiều đất. Cho nên mươi năm trước, lão phân hết đất chùa cho dân làng rồi.”

Thanh Vũ cau mày, nói.

“Đất có thể để cho người thuê mà. Chung quy thần phật còn tranh nhau ba nén hương, thầy chả lẽ không muốn chùa khang trang hơn, phật pháp càng quảng đại hơn sao?”

“Chứa lời phật dạy trong tâm là đủ rồi. Phật mà dát vàng cất trong lầu cao chỉ tổ gợi lên sân si da^ʍ dục.”

Lão hòa thượng cười nói. Thanh Vũ cảm thấy có chút thú vị, chầm chậm nói.

“Nhưng trông thấy phật, người mới nhớ phật, niệm phật cùng học phật. Không tượng không chùa, người nào biết phật mà tu?”

“Vậy thì chủ nhìn về phía sau lưng thí chủ, không cũng có chùa cũng có tượng phật sao? Chấp chi tướng mà si?”

Thanh Vũ ngó về phía chánh điện, trông thấy bức tượng phật nhỏ ở giữa điện thờ đang từ bi nhìn xuống, lại nhìn lão hòa thượng đang chậm rãi luyện quyền, miệng không kiềm được mà than khẽ.

“Tượng nhỏ quá, sợ người không theo?”

“Ha ha!”

Lão hòa thượng cười to, động tác cũng càng ngày càng chậm nhưng thần lại càng ngày càng sáng. Lúc lão như con hổ đang ngóng lên trời gầm thét, lúc lại như con nai đang lững thững gặp cỏ.

“Chúng sinh đều là phật chưa thành. Người đi kẻ lại nhưng chung quy chỉ có thành tâm mới có thể theo được bước chân phật mà thôi. Mà thí chủ hỏi chuyện này để làm gì?”

“Con là kỳ sư, không thể làm kẻ nô mãi được.”

“Muốn làm nông?”

Lão hòa thượng nhìn thoáng qua Thanh Vũ, trầm ngâm nói.

“Ruộng chùa không có, nhưng thí chủ có thể tự mình xin lấy. Chỉ cần thí chủ có tư điệp, thí chủ có thể nhờ lão phú hộ xin một phần danh ngạch. Nhưng nhớ, danh ngạch có bao nhiêu đồng nghĩa với thuế ruộng bấy nhiêu, thí chủ trông chừng mà nhận.”

Thanh Vũ cau mày. Lúc mới vào làng, hắn đã nhờ lão địa chủ xin cấp lại văn điệp nhưng ba tháng rồi vẫn chưa thấu hồi âm. Cứ kéo dài như thế này hắn gần như khó có thể thoát khỏi phận nô bộc, huống chi tiến tới cầu những việc khác.

“À quên, tư điệp của thí chủ đã quan phủ được gửi về rồi, lão nạp để bên cạnh kệ kinh. Khi qua nhà lão phú hộ nhớ mang theo, kẻo có chuyện khó xử.”

Thanh Vũ nghe vậy thì vui mừng, vái tạ một tiếng rồi chạy về phía chánh điện, lấy từ trên kệ ra một thẻ đồng mỏng cùng một cái túi nhỏ. Hắn nhìn trên thẻ có hàng ghi chú nhỏ, nổi bật là hai chữ Mộ Thanh Vũ, không kiềm được mà cười to.



Luật thời Lý quy định rất rõ, mỗi tráng đinh đều có thể dựa vào tư điệp để xin hai công đất, năm đầu miễn thuế, những năm sau thuế là ba mươi sáu quan một công bất kể tốt xấu. Cho nên trên cơ bản, chỉ cần Thanh Vũ đưa ra tư điệp lên quan trên thì đều có thể nhận được hai công đất tốt từ triều đình.

Chẳng qua Thanh Vũ không có ý nhận hai công này. Người xưa có câu phi thương bất phú chứ chẳng ai nói phi nông bất phú. Theo hắn tìm hiểu, một công đất thời kỳ này dù làm quần quật chỉ thu hoạch được trên dưới ba trăm đấu gạo. Mỗi đấu bán đi được năm mươi đồng, vị chi tổng thu nhập của một công đất không quá một vạn năm trăm đồng, tức là một ngàn năm trăm quan. Hai công là ba ngàn, trừ thuế còn lại hơn hai ngàn chín trăm quan.

Nhìn thì nhiều nhưng số tiền đó phải duy trì mấy tháng cho tới mùa vụ lần sau khiến người nông dân mới đủ ăn chứ chẳng thể nào khá giả nổi. Cho dù Thanh Vũ mang lấy kiến thức hiện đại nhưng không cách nào như hậu thế khiến một công làm tới mấy tấn thóc được. Mặc khác, dụng đất trồng lúa không phải là mục đích của hắn. Những cơn đau đầu mỗi đêm vẫn như nhắc nhở hắn phải nhanh chóng nhập đạo trong ba năm. Mà muốn nhập đạo, đan dược là thứ không thể thiếu.

Bởi vậy nên thay vì nhận lấy đất, Thanh Vũ có xu hướng khai khẩn một vùng đất hoang nơi mạn đồi. Bên ngoài tuyên bố dùng để trồng lúa nhưng thực chất mở vườn thuốc cung cấp thảo dược cho quá trình luyện đan. Chỉ là khai hoang cũng cần lệnh, sau khi khai hoang xong còn phải làm sổ đất trình lên quan đánh giá cùng thu thuế. Quá trình này sau thời Thái Tổ đã trở nên rườm rà hơn rất nhiều. Nếu không có quan hệ cùng đút lót thì đất mà bản thân mình khai phá sẽ im hơi lặng tiếng trở thành đất tư của một số người nào đó.

Thanh Vũ không có kiên nhẫn khai thông cùng chờ đợi lâu đến như vậy. May mắn thời đại này vẫn còn một thứ gọi là khế trống, chỉ cần điền vào vị trí đất đã khai hoang cùng sau một tháng không có ai tranh chấp gì thì mảnh đất đó mặc nhiên trở thành ruộng tư của mình. Nghĩ đoạn, hắn ước lượng túi tiền trong tay rồi thầm tính.

Hai mấy quan, không ít nhưng chừng này vẫn không đủ để mua hai mảnh khế trống từ tay lão phú hộ. Muốn mua, hắn ít nhất cần gấp bốn lần như thế nay mới đủ. Mà muốn đủ, hẳn phải dụng số bạc kia rồi.



Rất nhanh đã đến sáu giờ tối. Đêm rũ xuống làng quê bằng ánh trăng cùng sao sa khiến những ngọn đèn thắp bị người dỡ qua một bên. Không có đèn, những căn nhà nhanh chóng chìm vào bóng tối, chỉ để lại những tiếng thì thầm vang xào xạc trong ánh trăng đêm mơn mởn. Trong bóng tối, một bóng người hiện ra sau đó không chút chậm trễ chạy băng qua một lối nhỏ dẫn vào sâu rừng. Cho đến tám giờ đêm, khi gặp một gốc cây gia bị sét chẻ thành hai nửa, bóng đen mới dừng lại thở phào một hơi.

Ba tháng trước, vì cẩn thận Thanh Vũ đã giấu phần lớn tài phú của mình trong hốc cây này sau đó lệnh cho kim xà canh giữ , định bụng khi tìm hiểu rõ tình hình sẽ quay lại lấy. Không ngờ khi vừa bước vào làng đã bị nhân đạo tập kích, sau đó bị người trong làng theo dõi khiến hắn không thể không tạm gác chuyện này lại đến bây giờ.

“Lại đây!”

Thanh Vũ nhẹ nhàng kêu gọi. Chỉ thấy từ hốc cây, một con rắn vàng chậm rãi bò ra, thoắt cái đã xuất hiện ở vai hắn. Nhìn con vật ủy khuất minh lên từng tiếng một, hắn chỉ có thể cười khổ sờ lên hai chiếc sừng của nó rồi rằng.

“Rồi rồi! Lần này không bỏ lại mày. Mà những ngày qua có ai lại đây không?”

Kim xà rít lên hai tiếng. Người sau thoáng cau mày hỏi lại:.

“Bọn chúng có tìm thấy chỗ này không?”

Thấy kim xà lắc đầu, Thanh Vũ lúc này mới âm thầm thở ra một hơi rồi cau mày suy nghĩ. Theo như những hình ảnh mà kim xà truyền đạt lại, có hai tốp người lần mò tới chỗ này. Một trong đó là đám người từ làng ngược theo đường hắn tới, hẳn là muốn tìm hiểu lai lịch của hắn. Còn lại là cùng một đám người từng đuổi hắn ở trong rừng, theo ký ức của người hắn cướp mệnh thì đây là quân đội của Đại Lý.

“Truy tới tận đây?”

Thanh Vũ thoáng nỉ non, nhanh chóng lôi từ hốc cây một túi tiền cùng với một cái bọc lớn. Sau khi xem xét, hắn mới hài lòng gật đầu. Túi tiền kia hắn không quan tâm lắm nhưng bọc đồ hắn nhất định phải thu hồi. Không kể bên trong có mấy chục đầu bảo dược dùng để luyện đan, nội những hạt giống cùng bảo thạch kia cũng đã là cả một gia tài rồi.

“Mi còn chờ gì nữa? Không ra tay thì ta về à!”

Sau khi đeo túi lên người, Thanh Vũ quay đầu, trở tay phi ba viên đá về một chỗ tối. Chỉ thấy ba tiếng trầm đục vang lên, kèm theo một tiếng kêu tràn đầy kinh ngạc.

“Ngươi có thể nhìn thấy ta?”

Một bóng người xuất hiện nghiêng người nhìn về phía Thanh Vũ, biểu tình đùa cợt thoáng chốc cũng có chút thu liễm lại.

-”Có vài phần bản lĩnh nhưng không nhiều.”

Vừa nói xong, hắn trở tay rút ra đao để trước người sau đó chậm rãi lui vào bóng tối. Ngay lập tức, thanh âm của hắn vang vọng khắp bốn phía kèm theo những bóng người thoắt ẩn thắt hiện.

“Ám Vệ có chuyện cần hỏi, xin các hạ di giá đến Đại Lý một thời gian.”