Đại Việt Những Năm Đó

Quyển 1 - Chương 11: Chùa (1)

“Tiếng Hán khó thật!”

Thanh Vũ cau mày đặt bút xuống. Ánh sáng từ ngọn đèn đêm hắt lên tấm giấy moi khiến từng nét mực nhanh chóng khô đi. Đáng tiếc thông qua ánh đèn rọi, từng chữ từng chữ hiện lên như vết chân gà khiến tâm tình hắn có chút sụp đổ.

Đây là thành quả của một tháng Thanh Vũ học viết. Chẳng qua chuyện này cũng không trách được hắn. Mặc dù kế thừa phần lớn ký ức người trước nhưng việc thay đổi thói quen từ bút máy sang bút lông thực sự không đơn giản chút nào. Đó còn là chưa kể đến chữ Hán chuộng nét, thành ra gò bó mình trong khuôn chữ khiến hắn không cách nào thoải mái mà viết một cách hoàn chỉnh được. May mắn làng này ít người học chữ cho nên chùa cũng dư dã giấy mực, nếu không thì hắn thực sự không biết đường nào mà lần.

“Đây còn chỉ là chữ Hán, nghe nói các cụ nhà ta còn sáng tạo ra chữ Nôm còn khó viết nữa. Hèn chi cách mạng thành công Trung Quốc cải cách chữ viết. Nếu cứ giữ nguyên như thế này mà dạy học thì…”

Thanh Vũ lắc lắc đầu xua đi chút choáng váng trong người, tay cũng không chần chờ mà lấy một tờ giấy khác bắt đầu viết. Là người hiện đại, hắn hơn ai hết biết rõ tầm quan trọng của học vấn đối với cuộc sống sau này. Lần trước giúp lão phú hộ, mặc dù hắn có thể lấp liếʍ việc không viết chữ bằng việc tay còn chút tật nhưng đây cũng chỉ là cách ứng phó tạm thời. Ba tháng trôi qua, tay theo lý đã khỏi hẳn. Nếu hắn tiếp tục từ chối, lão phú hộ hẳn sẽ sinh nghi một số chuyện. Dù sao, không có kỳ sư nào không viết chữ và cũng chẳng có kỳ sư nào từ chối việc lưu danh lại một nơi điềm lành nào cả.

Cho nên vì trước mắt hay vì vươn lên sau này, Thanh Vũ đều phải học viết chữ mà còn phải viết đẹp. May mắn, thời Lý phật giáo thịnh vượng, chùa là nơi tu tập cũng là nơi học tập giảng dạy cho dân chúng. Cho nên sau khi lấy được tín nhiệm của trụ trì, hắn đã xin một phần giấy mực để học tập, cũng viện lý do lần ngất xỉu mấy tháng trước khiến tâm thần long đong mà xin trụ trì dạy chữ cho mình.

“Dân khổ, cái ăn lớn bằng trời. Người cầu học vấn dần hiếm như lá thu. Ta ở chùa năm mươi hai năm, nhưng số người cầu ta dạy chữ không đủ trăm. Không phải không muốn mà là không đủ tâm để mà học. Sáng sớm cày cuốc, tối đêm máng mương, thí chủ thực sự còn muốn học chữ chứ?”

Thanh Vũ nhớ rõ lão trụ trì khi đó đã nói vậy. Chẳng qua lão không biết rằng, học hành làm việc thời hiện đại còn kinh khủng hơn bây giờ nhiều. Nhớ khi nào, “hắn” ngồi ở bàn làm việc từ sáng sớm đến tối mịch, khuya còn tranh thủ tài nguyên ở viện mà nghiên cứu khiến giờ ngủ của “hắn” chỉ còn hơn hai tiếng, huống chi bây giờ hắn còn có chút xíu tu vi trong người, dù chưa nhập đạo nhưng cũng đủ để tinh lực hắn luôn dồi dào cùng phấn khởi.

Từ đó, mỗi đêm canh hai, lão trụ trì đều dành ra một tiếng để dạy cùng giải đáp thắc mắc của Thanh Vũ. Hắn theo đó học rất nhanh. Chỉ là chữ dù hắn rèn luyện như thế nào vẫn xấu xí vô cùng khiến mỗi lần dạy lão trụ trì đều cau mày khó chịu.

“Nét chữ là nét người!”

Thanh Vũ mỗi khi nghe như vậy đều hơi đỏ mặt sau đó càng điên cuồng lao đầu rèn chữ. Đáng tiếc…

Cốc cốc.

Tiếng gõ của vang lên theo sau đó là tiếng lão trụ trì vọng vào.

“Ngủ đi! Quá đêm là ta lấy tiền dầu của thí chủ đấy!”

Người trong phòng nghe vậy, chỉ thoáng mỉm cười rồi cất đi bút nghiên, thổi đèn rồi nằm xuống. Tiếng muỗi vo ve bằng tiếng quạt thời kỳ nào đó khiến tâm trí hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.



Sớm quê bắt đầu bằng tiếng gà trống gáy vang. Trời thì vẫn tối đen như mực nhưng người làng đều đã dậy, tranh thủ lót dạ gì đó rồi lũ lượt đi ra đồng. Đi sớm về sớm, đỡ thấy ông trời nóng nảy đến mức đổ lửa buổi ban trưa.

Thanh Vũ cũng theo tiếng gà gáy thức giấc, chẳng qua không phải dậy ra ruộng như những người khác. Dù sao thì công việc đồng áng của hắn cũng đã xong, đất cũng cần phơi một thời gian nữa mới cày cấy được khiến thời gian của hắn dư dả hơn rất nhiều. Tất nhiên, dư dả thì dư dả nhưng Thanh Vũ không định để mình ở không như vậy, nhất là khi thiếu đi sự giám sát của người trong làng.

Phải, ngay ngày hôm qua, lúc thằng mõ đưa tin, Thanh Vũ đã xác định ánh mắt theo dõi hắn suốt ba tháng đã không còn. Mặc dù người đó chỉ đi theo hắn cùng những mối quan hệ xung quanh nhưng ít nhiều đều khiến hắn không cách nào thoải mái. Mà không thoải mái hắn cũng không cách nào tu luyện, dù miễn cưỡng cũng chỉ tổ dẫn bản thân đến đường tẩu hỏa nhập. Chỉ là hắn cũng không có cách nào, ai bảo thân phận hắn cướp mệnh có trá làm chi.

Nghĩ nghĩ, Thanh Vũ vác thang từ sau chùa tới, cẩn thận từng bước trèo lên nóc chánh điện. Sau một hồi xem xét, hắn mới hài lòng ngồi xuống, tâm thần cũng nhẹ nhàng thả ra, trong chốc lát đã đều đều lên xuống theo nhịp hít thở.

Nhân đạo có linh, áp chế toàn bộ các hệ thống sức mạnh siêu nhiên tồn tại trong phạm vi nó bao phủ, khiến linh khí cũng theo đó bị đẩy về vùng rừng thiên nước độc, sau đó bị kiếp vận mạt sát đến không còn. Thanh Vũ không biết tại sao lại có chuyện này, nhưng có một điều hắn biết rõ, có những loại linh tính sinh ra không chịu sự chi phối của bất cứ ai. Mà một loại trong đó là tử khí đông lai.

“Tử khí đông lai.

Hợp phúc tường thụy.”

Hai câu thơ cũng đủ thể hiện sự cao quý của loại linh khí này. Nhưng tử khí chỉ hiện khi đêm tối giao thoa mà khi xuất thì chỉ có vài luồng rồi tản mác khắp đất trời. Người có tu vi thấp thì không có thời gian ngồi hấp thu từng tia khí, tu vi cao thì đòi hỏi số lượng quá nhiều khiến dần dà tử khí chỉ được xem là một loại phong cảnh đẹp mà đất trời ban thưởng cho vạn vật. Chẳng qua ở trong hoàn cảnh hiện giờ, hấp thu tử khí ngược lại là một lựa chọn không tồi.

Gà đột nhiên gáy ba tiếng.

Thanh Vũ ngước nhìn thẳng về phía đông. Thái dương chưa lên nhưng ánh sáng đã không chịu không nổi mà xông ra, xua bóng tối chạy thục mạng về những dặm núi phía tây. Đất trời vì thế mà thêm một tia sáng rõ cộng thêm những làng gió nhẹ xua qua mùi cỏ đồng khiến hô hấp của Thanh Vũ không kiềm được mà dần trở nên rối loạn.

Chợt, đất trời trong sát na tối sầm lại theo đó là thái dương nhú lên, bắn ra từng tia nắng vàng rựa rỡ lên đỉnh trời. Cũng trong lúc này, trong ánh mắt của Thanh Vũ, những luồn tử khí này như có sinh mạng mà lững thững tìm chỗ đáp xuống giữa lưng trời, chốc lát đã cuộn lại rồi nở rộ ra như một đóa bồ công anh. Từng tia tử khí từ đó rơi ra, theo cơn gió tản mát khắp bốn phía.

Thanh Vũ cũng thu lại chút xao động trong lòng, miệng hô hấp theo một tiết tấu kì lạ. Tử khí như bị thứ gì đó hấp dẫn mà hấp tấp chạy về phía Vũ. Cho tới khi chúng có thể loáng thoáng nhìn thấy bằng mắt thường, người sau mới há to miệng. Tử khí như tìm được chỗ vào mà tuông về, trong thoáng chốc đã sạch sẽ không còn một móng.

Từ xa nhìn lại, một phương đất trời như bị Thanh Vũ nuốt lấy, thanh thế to lớn cực kỳ. May mắn lúc này đa số dân làng đều đã đi làm đồng, số ít thì đều tất bật việc nhà. Nếu để họ thấy chuyện này thì hắn thật sự rất khó có thể giải thích được. Chính Thanh Vũ cũng cực kỳ hối hận. Chẳng qua sự hối hận này nhanh chóng bị từng luồn tử khí chen đến ngạt thở.

“Cái quỷ gì…”

Vũ rên lên, cật lực áp chế cơn nôn mửa mà dẫn đạo từng tia tử khí lan tràn khắp cơ thể. Nhưng tử khí quá nhiều, kinh mạch lại nhỏ không cách nào dung nổi.

“Oa!”

Thanh Vũ nhịn một hơi rồi phun ra một búng máu. Tử khí theo ngụm máu này tràn ra thất khiếu, khiến khuôn mặt hắn bị bao phủ bởi một làn khói tím đen trông cực kỳ quỷ dị. Chờ khi tử khí hoàn toàn tràn ra hết, hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó cau mày cảm nhận bên trong cơ thể. Hồi lâu, hắn mới thu liễm lại tâm thần, ánh mắt thoáng chốc nhìn về phía mặt trời mọc. Ánh sáng của sớm rơi trên mặt hắn như một tầng kim quang, có vẻ ấm áp lạ lùng.

“Là kiếp vận.”

Thanh Vũ lẩm bẩm, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía hai bàn tay mình. Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, từng tia gân đỏ ẩn hiện dưới lớp da, vốn không đáng chú ý lại trở nên bắt mắt cực kỳ. Hắn không biết bản thân nhiễm phải kiếp vận như thế nào nhưng rõ ràng hắn nhiễm cực kỳ sâu, nếu không tử khí cũng không bùng nổ đến mức như vậy. Đến mức chỉ cần một lần thu nạp cũng khiến tử khí chen chúc mà tới.

“Thứ này... đến từ đâu?”

Những tháng qua Thanh Vũ đều ở trong làng, mặc dù đồng xa nhưng vẫn nằm trong khu vực bao phủ của nhân đạo, không lý nào lại nhiễm phải kiếp vận. Mà cho dù có nhiễm phải cũng không cách nào nồng đậm đến mức phản ứng kịch liệt với tử khí đến nhường này. May mắn là bản thân hắn còn kiêm tu luyện võ, nếu không lúc nãy thất khiếu đã chảy máu đến chết rồi.

Nhưng nếu Thanh VŨ muốn tiếp tục luyện khí hắn phải tìm cách trừ bỏ triệt để kiếp vận trong cơ thể, nếu không việc hôm nay sẽ còn lặp lại. Mà muốn vậy, hắn bắt buột phải tập võ. Chỉ có võ đạo mới có thể luyện hóa kiếp vận để rèn luyện tự thân mà không sợ thiên phạt.

Nghĩ tới đây, Thanh Vũ thoáng lắc lắc đầu rồi trèo xuống. Việc này còn cần kế hoạch lâu dài. Chưa kể đến việc hắn chưa tìm được pháp môn tu luyện từ trí nhớ của lão đạo, nội việc linh mạch bị no bạo bởi tử khí, cần bảo dược chữa trị cũng đã là một vấn đề không nhỏ rồi.

“Thí chủ leo lên nóc chánh điện làm gì vậy?”

Một giọng nói vang lên làm Thanh Vũ giật thót mình. Chỉ thấy lão trụ trì đã đứng đó từ lúc nào, ánh mắt tò mò nhìn hắn đang ở giữa lưng chừng thang.

“Ta ngắm mặt trời mọc thôi. Lâu lâu nghỉ một bữa cảm thấy thái dương lên ở đỉnh chùa thực sự khá là ý vị.”

Thanh Vũ cười nói, sau đó leo xuống tới trước mặt lão, nói.

“Trụ trì cảm giác trong người như thế nào?”

“Khỏe hơn nhiều rồi! Thí chủ cùng luyện với lão chứ?”

Sẵn tiện Thanh Vũ cũng muốn bắt đầu luyện võ lại nên cũng không chối từ, cùng nhau đi tới dưới gốc dã hương mà luyện quyền. Lại nói ngũ cầm hí mặt dù không thể làm căn bản pháp nhưng công dụng bồi đắp cùng khôi phục sinh cơ đúng là hơn nhiều những loại quyền khác. Vậy nên lão trụ trì khi biết được bộ quyền này đều vui mừng ra mặt, đồng ý giảm tiền giấy bút từ mười đồng xuống còn chín đồng.

“Thầy luyện không đúng!”