Đại Việt Những Năm Đó

Quyển 1 - Chương 9: Làng (1)

Phàm hoàng triều khắp thiên hạ đều hưng suy trong mấy trăm năm. Hưng thì vua quan đồng lòng, bách tính an cư lạc nghiệp. Suy thì điềm hạn quấn, gian thần xuất hiện, dân nghèo bỏ ruộng hoang.

Như Anh Tông lên ngôi từ lúc ba tuổi, vận nước đó chưa chắc đã suy nhưng hưng thì đã tận. Cho nên triều chánh nằm trong tay hậu cung, gian thần nổi lên bởi tục dâng điềm lành còn bề tôi lấn vua nhỏ chẳng coi là thượng.

Năm Đại Định thứ mười một, vua lên ngôi đã được mười một năm nhưng chỉ mới mười ba bốn tuổi. Triều thần có kẻ tên Đỗ Anh Vũ ra vào cấm đình, tư thông với thái hậu, không tội gì to bằng. Đáng lý bề tôi nên tâu bày cáo trạng rồi bắt giam vào ngục mà giết đi mới phải. Nay bọn quan tướng Vũ Đái cùng tông thất hiệp mưu, chẳng bày đúng sai mà đem quân đột nhập cửa Việt Thành, hiếp vua nhỏ tuổi mà ép lấy chiếu chỉ. Đến khi bắt được Anh Vũ rồi thì lại nhận vàng của thái hậu mà không nghe lời tướng Nguyễn Dương. Thành ra đến sau rốt cuộc bị Anh Vũ giết, liên lụy mấy mươi người bị độc đến chết.

Từ đó, bọn Anh Vũ càng thêm loạn quyền, cấu kết với hậu cung tác yêu tác quái, bào dân đốt chúng chẳng lo gì. Trời lại giáng hạn hán kéo dài khiến mùa màng thất bát. Lại đến tháng 9, người Chân Lạp cướp vào châu Nghệ An khiến dân khu vực này khổ càng thêm khổ. Cũng may mắn vận nước chưa tận, giặc mới đến núi Vụ Thấp gặp nắng nóng ẩm thấp, phần nhiều chết vì lam chướng bèn tự tan vỡ

Nhưng quan quân không đồng lòng, dân lành hóa kiếp nô, vận nước cứu được bao?



Thanh Vũ thoáng nhìn lên trời, tay không kiềm được phe phẩy quạt thêm hai cái. Đáng tiếc gió thổi không quét đi được cái nóng như thiêu như đốt mà chỉ quạt ra những giọt mồ hôi rơi độp độp như mưa. Lại nhìn nắm cơm trấu bọc trong lá chuối, hắn chỉ có thể thờ dài rồi cầm lấy từng ngụm nuốt xuống. Cơm cứ thế nghẹn ứ ở cổ, thoáng chốc đã bị hắn thô bạo nhét xuống dạ dày.

“Mi làm tới đâu rồi?”

Thanh Vũ liếc nhìn qua, thấy người mới tới cao lớn vạn vỡ, nửa thân để trần ánh lên màu đồng bóng loáng, không khỏi thầm khen một tiếng rồi rằng.

“Ta còn nửa thửa. Còn mi thì sao?”

“Cũng vậy.”

Khoai thở hắt ra một hơi rồi ngồi xuống, sau đó mông lung nhìn lên trời. Nắng nóng đã liên tục hai tháng không có nổi một giọt mưa làm đồng ruộng nứt nẻ, lúa khô héo. Mặc dù bọn hắn gần sông nhưng dẫn nước khó, có dẫn được nước tới ruộng thì nước cũng như muối bỏ bể. Nếu nắng nóng vẫn kéo dài như hiện nay thì chưa kể đến thuế má, chỉ nội việc đủ ăn cũng đã là một vấn đề rồi. Nghe nói dân châu Nghệ đã bỏ ruộng mà đi chạy nạn nhiều lắm, không biết nạn đó có tới chốn Thiên Trường này không nữa.

“Nếu cứ như thế này thì mùa màng mất trắng mất!”

Khoai than thở. Thanh Vũ cũng không biết nói như thế nào, chỉ trầm mặc nhìn về đồng ở phía xa. Nắng mưa là chuyện của trời, hắn chẳng thể nào xoay chuyển được. Cho dù luyện hư có thể tùy ý điều tiết khí hậu một phương, cho dù võ đạo có thần thông hô mưa gọi gió nhưng chung quy chỉ là uống rượu độc giải khát mà thôi. Hạn rồi sẽ hạn, lũ rồi sẽ lũ. Trời nhìn chúng sinh như chó rơm, đâu có thể nhìn người mà hướng.

“Phải chi dân làng nghe lời mi đào kênh dẫn sâu thì đã không có chuyện như thế này rồi.”

Khoai nhìn Thanh Vũ, đột nhiên nói. Đối với lời này, người sau chỉ lắc đầu cười trừ.

“Giờ nói mấy chuyện đó làm gì?”

“Cũng phải.”

Cả hai lâm vào trầm mặc. Ngược lại gió cứ vi vu thổi qua kẽ lá kéo thành những tiếng tựa nhạc vang khiến tâm tình người có chút thả lỏng. Hồi lâu, Thanh Vũ mới vỗ vỗ vai Khoai, cười nói rằng.

“Không cần lo nghĩ nhiều như vậy đâu. Trời chỉ hạn hết tháng bảy, tuy rằng có ảnh hưởng mùa vụ phần nào nhưng hẳn là không mất trắng.”

“Thật?”

Khoai kinh ngạc nhìn lên. Người sau nhìn thoáng qua trời cao rồi gật đầu. Trời tháng tám nắng nóng tuy rằng có chút bất thường nhưng cũng không phải là chuyện gì qua hiếm lạ. Trong sử ký cũng ghi chép trời hạn tháng bảy nhưng không có trận chạy nạn nào, chứng tỏ trận hạn này không nguy hiểm cũng không ảnh hưởng đến mùa vụ nhiều. Chẳng qua người nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, thành ra ông trời nhảy mũi cũng khiến cho kẻ dưới lo sợ.

Nghĩ tới đây, Thanh Vũ lại thầm thở dài một hơi. Ngay từ khi biết mình xuyên không về thời Lý Trần, hắn đã cất công vào thư viện để tìm hiểu tư liệu. Tuy rằng trắc trở và cái giá không nhỏ nhưng hắn cũng thành công lấy ra quyển Đại Việt sử ký toàn thư, vì thế mà có hiểu biết sơ lượt về thời kỳ này.

Nhưng than ôi, những hiểu biết ấy chung quy vẫn ở mức sơ lượt đại thế khiến hắn biết mình đang ở năm 1150, dưới thời vua Lý Anh Tông, nhưng cũng chỉ thế không hơn không kém. Hai lần Bắc thuộc đốt sử sách nước Việt thành tro tàn, khiến những ghi chép cũng gói gọn trong vài ba câu ngắn ngủi. Tỷ như trong sử ký viết về năm sau như thế này.

“Tân Mùi, [Đại Định] năm thứ 12 [1151], (Tống thiệu Hưng năm thứ 21). Mùa xuân, tháng giêng, Nội nhân hỏa đầu là Đỗ Thì dâng rùa vàng có lông xanh.

Tháng 2, vua ngự đến Long Thủy bắt voi trắng, bắt được, các quan dâng biểu mừng.

Mùa hạ, tháng 4, Đỗ Anh Vũ dâng cây cau một gốc 28 nhánh. Tháng 5, Đỗ Anh Vũ dâng hươu trắng.

Mùa thu, tháng 8, vua ngự đến cung Quảng Từ xem đua thuyền.

Mùa đông, tháng 10, công chúa Thụy Minh mất.

Tháng 11, hoàng trưởng tử Long Xưởng sinh ở hành cung Ứng Phong, sau được sách phong là Hiển Trung Vương. Dựng gác Vĩnh Thanh ở điện phía tây và hai chiếc thuyền Vĩnh Diệu, Thanh Lan.”

Xong, thế là hết một năm. Khí hậu, mùa màng các châu tỉnh như thế nào? Giao thương ra sao? Đối ngoại với các nước lân bang? Tất cả đều không có mà Thanh Vũ lại còn không có tài liệu nào khác để tham khảo khiến ánh mắt hắn càng thêm mơ hồ một cách khó tả. Cộng thêm thân phận của hắn có chỗ xấu khiến khi hắn khỏi bệnh chỉ có thể giấu phận kỳ sư mà ở lại làm nông nô cho lão địa chủ.

Tất nhiên, những thứ này cũng không quấy nhiễu hắn quá lâu. Thứ thực sự khiến hắn đau đầu chính là bản thân nhân đạo của thế giới này. Khác với nhân đạo yếu kém ở Thanh Vân, nhân đạo nơi này mang một sắc thái bá đạo đến cùng cực. Nó bài xích siêu phàm một cách cực đoan khiến võ đạo không cách nào rèn da luyện cốt, khiến tiên đạo không cách nào hấp thu linh khí để tu luyện. Một thân tu vi trì trệ khiến hắn đôi lúc lâm vào điên cuồng.

“Nhân đạo!”

Thanh Vũ lẩm bẩm, chỉ là ánh mắt vẫn hiện lên một tia nghi hoặc.

“Nhưng tại sao ta lại cảm thấy nhân đạo nơi đây bị pha tạp bởi một thứ gì đó nhỉ, âm trầm giống như... kiếp vận vậy!”

Hắn nhớ lại chuyện long mạch bị chém, càng ngày càng cảm thấy hai mùi vị này có nét tương đồng. Nhưng để ô nhiễm cả một phương nhân đạo như vậy thì chém bao nhiêu long mạch cho đủ?

Cao Bền?

Chắc không phải. Nếu không trong sử sách cũng đã không ghi lại việc Cao Bền bị thiên địa thần linh như Tản Viên sơn thánh đuổi đánh rồi. Chung quy, chém nhiều long mạch như vậy tu vi hẳn không kém thần linh. Nghĩ tới đây, ánh mắt Thanh Vũ thoáng có chút hỗn loạn.

“Nhân đạo bá đạo, tiên võ đạo bấp bênh. Vậy con đường sẽ đi về đâu? Chẳng lẽ, cần đánh nát nhân đạo mới xong?”

Nghĩ thầm một hơi, Thanh Vũ chỉ có thể thở dài mà nằm thẳng xuống, lấy nón che mặt. Khoai nhìn hắn, lại nhớ tới những lời đồn về kỳ sư thì thở hắt ra một hơi, cũng bắt chước nằm vắt chân xuống. Cộng cỏ trong miệng cũng được dịp phe phẩy theo từng nhịp gió thổi.

"Đêm qua sao sáng mây cao,

Điềm trời nắng gắt, nắng gào chẳng sai.

Ruộng khô nước cạn ai ơi

Rủ nhau mà tát nước, chờ trời còn lâu."

Thanh Vũ yên lặng, tâm thần cũng nhẹ nhàng theo lời ca tiếng hát bay theo những làn gió thổi, êm ả cực kỳ.



Làng Thanh Đa là một ngôi làng nhỏ với mấy chục hộ dân nằm cạnh bờ sông Đà, bấy giờ có tên là Nậm Ta. Theo người bản nói, nậm ta có nghĩa là dòng lũ lớn. Sông được lấy tên vậy nhằm ý cảnh cáo người sau chớ lập làng ngay cạnh. Làng Thanh Đa trước kia cũng nằm cạnh bờ sông nhưng rồi mỗi trận lũ quét qua, sông mở rộng ra bát ngát đẩy làng từ bờ sông chạy tuốt vào sườn núi.

Ruộng đồng vẫn nằm bên cạnh sông để tiện tưới tiêu, chẳng qua đường xa hơn bình thường nhiều khiến trời chưa tối người làng đã về hết để cơm nước. Chỉ còn lại lác đác vài bóng người tranh thủ tát thêm ít nước vào ruộng nhưng rồi khi mặt trời khuất xa cũng lũ lượt đi hết.

Thanh Vũ đứng trên bờ, yên lặng nhìn thoáng về núi rừng rồi theo những người cuối cùng trở về làng. Khi hắn tới nơi thì trời đã sẩm tối, người trong làng cũng trở về nhà của họ khiến con đường làng trở nên quạnh quẽ vô cùng. Đêm cũng theo đó rũ xuống làng quê bằng ánh trăng cùng sao sa khiến những ngọn đèn thắp bị người dỡ qua một bên. Không có đèn, những căn nhà nhanh chóng chìm vào bóng tối, chỉ để lại những tiếng thì thầm vang xào xạc trong ánh trăng đêm mơn mởn.

Boang!

Tiếng chuông chùa vang, kéo làng trở nên sống động một chút. Những căn nhà có chút của ăn của để đều theo tiếng chuông mở đèn sáng khiến làng thêm một tia lung linh rực rỡ. Đình làng cũng đốt lên hai chậu lửa lớn, soi đình sáng trưng như ban ngày. Thằng mõ thắp đốt xong lửa thì ngồi dưới thềm, có chút mông lung nhìn qua những người đi làm đồng về, khi thấy Thanh Vũ thì sáng mắt, kéo hắn lại hớn hở cười.

“Tớ chờ cậu lâu lắm rồi đó nha. Hôm nay có chuyện gì mà về trễ vậy?”

“Có chuyện gì mà chờ thế?”

Thanh Vũ nhìn người trước mặt, ánh mắt xoẹt qua một tia ngờ vực. Tuy rằng cùng là thân ngụ cư với nhau, nhưng hắn cùng những người ngoài làng này cũng không có liên hệ nhiều. Lúc này lại có người tìm đến, hẳn không phải là chuyện tốt lành gì. Đinh La như nhìn ra ánh mắt nghi ngờ của người trước mặt, thoáng ngó nghiêng một hồi rồi kéo Thanh Vũ sang một bên, thì thầm.

“Nghe nói có người muốn gây hại cho cậu đấy!”

“Hả? Mi nghe tin này ở đâu?”

Đinh La nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia hoảng sợ khiến hắn không cách nào nhìn thẳng vào người trước mặt.

“Khí thế thật mạnh!”

Mặc dù bây giờ là kẻ lưu lạc thiên nhai nhưng từ lúc mười lăm tuổi, bản thân Đinh La đã làm chủ một quán rượu lớn ở phủ Thiên Trường. Nếu không phải người sau lưng hắn dính líu tới bọn Vũ Đái thì hẳn hắn giờ nay đã đang chăn ấm nệm êm cùng cô vợ nhỏ rồi. Tuy vậy, thời gian lâu dài tiếp xúc với giới bề trên khiến hắn có thể phần nào phân biết được khí chất của một người.

Trong ba tháng qua, hắn đã cẩn thận quan sát Thanh Vũ. Cộng thêm lần kiểm tra sổ sách lần trước khiến hắn phần nào xác định người này kiến thức phi phàm, hẳn xuất thân từ một gia tộc lớn. Chẳng qua nếu xuất thân cao quý vốn cũng không dưỡng được khí thế mãnh mẽ như vậy, trừ khi bản thân nắm sức mạnh tuyệt đối.

“Sức mạnh tuyệt đối?”

Đinh La nhẩm thầm, ánh mắt càng ngày càng sáng lên, đoạn thấp giọng nói.

“Hẳn là bọn Tần Ban.”