Nắng sớm miết chân trời thành những vệt đỏ ửng cũng hắt lên khuôn mặt Thanh Vũ những giọt mồ hôi mịn. Chỉ là con đường mòn dẫn ra con đường đất lớn rồi dẫn tới những cánh đồng phơi phới lúa non khiến ánh mắt hắng dần dâng lên từng tia chói lọi.
Xa xa, một vài người thỉnh thoảng ngước lên nhìn lấy hắn, sau một vài tiếng cười đùa lại cúi đầu xuống hì hục dưới đồng sâu. Đôi ba chiếc cò đậu trên lưng trâu, thẫn thờ nhìn về những phiến ruộng đồng mơn mởn. Bước chân hắn theo đó mà trở nên lâng lâng, tâm tình cùng thả theo những làn gió êm đềm phả ra thơm mùi đồng nội.
"Đứng bên ni đồng, ngó bên tê đồng, thấy mênh mông bát ngát
Đứng bên tê đồng, ngó bên ni đồng, thấy bát ngát mênh mông.
Thân ai như chẽn lúa đòng đòng
Phất phơ giữa ngọn nắng hồng ban mai… "
Hắn đột nhiên nhớ tới một câu ca dao, miệng không kiềm được mà cất tiếng ca. Ngay sau đã vang lên một tiếng yến oanh, chan cùng tiếng đồng sớm nghe vui tai cực kỳ.
"Nắng tháng tư nắng gieo sầu đám mạ
Bao giờ mưa hạ cho tươi tốt ruộng đồng.
Chàng ơi lúa đã trổ xong,
Sữa non đã đặng, sao anh còn chửa hái đòng cùng em?"
Nghe tiếng cười khúc khích, Thanh Vũ thoáng hít một hơi sâu, sau đó hát tiếp.
"Hỡi người đi đó xinh thay,
Có không khuôn đúc tượng, cho anh đây đúc cùng?"
Cô gái thoáng dừng lại, nón lá che nửa ánh mắt rồi buông một lời như giận dỗi.
"Người chi ăn nói lạ lùng,
Khuôn ai nấy đúc, đúc cùng ai cho!"
Thanh Vũ cười ha hả một tiếng rồi vung tay hỏi cô gái dưới đồng.
“Này cô ơi, có thôn xóm nào gần ở đây không chỉ cho ta với!”
“Chàng là ai mà ta phải chỉ cho chàng?”
Cô gái cười khúc khích hỏi lại. Thanh Vũ cười cười chỉ túi đồ ở sau lưng, nói.
“Ta là kỳ sư. Nay bắt gặp nơi này non nước hữu tình, tính ghé qua thăm thú một chút.”
“Kỳ sư?”
Dương Ngọc Minh cau mày nhìn người trước mặt, ánh mắt xoẹt qua một tia nghi ngờ. Kỳ sư trong thiên hạ không hiếm, nhất là từ khi lập quốc các đời vương thượng đều chuộng điềm lành đến mức mù quáng. Chẳng qua có điềm thì kỳ sư mới mò tới, nơi này mấy năm nay làm gì có điềm lành đâu. Mà cách ăn mặc của người này giống liêu tử hơn là kỳ sư. Trong ấn tượng của nàng, kỳ sư đi đường đều quan lõng, mặc áo lục, ngồi ghế cao, tay chỉ năm ngón như mấy năm trước nàng gặp ở huyện Quẫn vậy.
“Người thật là kỳ sư?”
Dương Ngọc Minh dò hỏi lần nữa. Thanh Vũ gật đầu, không tiếp tục nói chuyện. Đây hắn không phải nói bừa, người hắn cướp mệnh cũng từng làm kỳ sư. Chẳng qua người nọ năm mười bảy tuổi vì truy vật lạ mà nhiễm phải cổ độc, sau một hồi khúc triết mà gia nhập tộc Bách Hồi làm cổ sư. So với những chức nghiệp khác, kỳ sư có địa vị cũng tính linh hoạt cao hơn những nghề khác rất nhiều. Trong ký ức hắn thừa kế được không hiếm cảnh kỳ sư vì truy tìm điềm lành mà thất lạc tư điệp dẫn đến việc đăng ký lại cũng dễ dàng, cởi mở hơn. Tất nhiên, nói dễ dàng chỉ là tương đối so với những người khác mà thôi. Muốn làm lại tư điệp, hắn cũng phải chờ dăm bữa nửa tháng xác nhận.
Dương Ngọc Minh nhìn nhìn rồi đột nhiên cười xòa. Kỳ sư đều có mật lệnh để chứng minh thân phận, giả hay thật chỉ cần kiểm chứng là biết ngay. Như người này là liêu tử thì haha…
“Hóa ra là kỳ sư đại nhân. Tiểu nữ nhìn qua cứ tưởng là liêu tử từ trên non xuống ấy chứ. May mà gặp tiểu nữ, nếu gặp dân làng thì ngài không tránh khỏi một trận xác thịt đau đớn à!”
Dương Ngọc Minh dí dỏm nói. Khóe miệng Thanh Vũ thoáng giật giật. Mặc dù trước khi xuống tới đây hắn đã tắm rửa cùng thu dọn lại tóc tai nhưng hình tượng hắn bây giờ quả thật không được khả quan lắm. Khác với trong tiểu thuyết ở thế trước, cổ sư ở nơi này đều có phương pháp lợi dụng độc vật để rèn luyện cơ thể, lại lâu dài chiến đấu trong rừng sâu nên vóc dáng của cổ sư cực kỳ cao lớn, đã tới hơn một mét tám. Cộng thêm áo giáp quấn hai vòng, đầu đội nón sắt, hông giắt theo hai cây đao sáng choáng, một đống thứ lộn xộn trên người khiến hắn không khác nào người trên rừng đi xuống vậy. Chợt, hắn nhìn thoáng qua cô gái trước mặt, tò mò hỏi.
“Nàng không sợ ta sao?”
“Sao lại sợ?”
Dương Ngọc Minh liếc thoáng qua, cười mỉm.
“Đại nhân sẽ làm gì tiểu nữ sao?”
“Tất nhiên là không.”
“Vậy thì sao phải sợ. Huống chi, thổ phỉ liêu tử tiểu nữ cũng chẳng phải chưa từng gặp nha!”
Thanh Vũ cố gắng nhìn kỹ cô gái trước mặt nhưng chỉ thấy chiếc khăn lụa tím đang nhẹ nhàng đong đưa trong gió. Đột nhiên, hắn nhớ tới một việc, người thời xưa sử dụng trang phục để chứng minh thân phận. Người có thể mang khăn lụa tím, không phú cũng quý. Cho nên hắn chỉ có thể cười rồi rằng.
“Khiến cô nương chê cười rồi. Với đừng gọi ta là đại nhân, gọi Thanh Vũ là được rồi!”
“Thanh Vũ?”
Dương Ngọc Minh nhấm nháp từng chữ. Không có họ hay là vốn không muốn nói?
“Vâng đại nhân Thanh Vũ, ngài chỉ cần đi thẳng con đường này, tới gốc đa rẽ phải đi hai một dặm nữa là tới. Cơ mà tới nơi đại nhân nên tìm thằng lý, không lại bị dân làng tưởng tổ phỉ mà đánh chết đấy.”
Nàng chỉ về phía trước, nói. Thanh Vũ cười khổ cảm tạ rồi chỉ mà trước mà đi. Nhìn theo bóng dáng hắn dần biến mất cuối con đường, Dương Ngọc Minh hơi suy nghĩ một lát rồi thì thầm:
“Có kỳ sư tới đây hẳn có điềm gì, phải nhanh chóng báo với cha mới được.”
Tới đây, nàng ném mấy cộng cỏ dại lên bờ rồi thoắt cái chạy đi. Ruộng để nông phu nhổ cỏ cũng được, không vội. Nàng cũng chỉ là học lấy Thái Tổ cày ruộng chứ không phải thực tâm làm đứa nông dân. Bỏ lại ruộng vài ngày đối với nàng mà nói đơn giản là không muốn chơi nữa mà thôi.
…
Lại nói Thanh Vũ đang trên đường đi, tâm trạng dần đang lên một tia nôn nao khó tả. Tất nhiên, hắn vì gặp được người nên mới vui mừng. Còn lời khuyên của cô gái kia, hắn không chút nào để trong lòng. Nói đùa, mặc dù chưa nhập đạo nhưng qua nửa năm rèn luyện trong rừng, lại được bồi bởi hai quả Hồng chu, sức lực của hắn cũng hơn người bình thường mấy lần rồi. Không đánh lại nhưng chạy chắc chắn chẳng có vấn đề gì.
Đánh chết? Đúng là chuyện cười mà.
Thế là Thanh Vũ không để ý gì nữa mà rảo bước đi, chẳng mấy chốc đã tới một cánh cổng lớn được che bởi một cây đa to, xung quanh là lũy tre kéo miên thành hình cánh quạt. Nhưng ngay khi hắn bước vào, một cảm giác hoang đường đột nhiên dâng lên kéo không gian xung quanh hắn xoắn thành từng phiến mơ hồ rồi trong tích tắc dìm hắn vào một mảnh tối đen đến tận cùng.
…
Thanh Vũ chợt tỉnh, nhìn thoáng qua mọi người xung quanh rồi lắc lắc đầu ngồi dậy. Những người đi đường thấy vậy cũng tản hết đi, chỉ để lại một hai người còn đang lo lắng nhìn hắn. Theo hướng người dân chỉ dẫn, hắn dễ dàng đi tới nhà thôn trưởng. Thôn trưởng sau khi nghe hắn trình bày cũng không làm khó gì mà còn vui vẻ sắp xếp cho hắn ở lại, tạo điều kiện để hắn tìm tới điềm lành.
Năm đầu tiên, điềm lành tìm không thấy nhưng Thanh Vũ phát minh ra cối xay gió khiến người dân không còn phải vất vả tát nước mỗi đêm.
Năm thứ hai, điềm lành không có. Thanh Vũ lợi dụng uy tín của bản thân xin trên cải tạo đê điều, được quan trên chấp thuận và gửi xuống kinh phí. Trong ba năm, hắn khơi thông mười ba điều thủy lợi, tạo phúc cho ngàn vạn bách tính bên bờ sông Nậm Đa.
Năm thứ sáu, điềm lành vẫn không thấy tung tích. Thanh Vũ được người thánh thượng truyền vào kinh, ban vàng lụa rồi cho giữ chức ở lại bộ. Mười năm cần cù, hắn được cất nhắc làm thừa tướng rồi làm đế sư, phụ trách dạy dỗ các hoàng tử.
Năm thứ hai mươi bảy, điềm lành bay đầy trời. Thanh Vũ lợi dụng vị trí của mình, đào lấy long mạch của quốc gia, bày trận nhằm siêu thoát.
Năm thứ ba mươi, điềm lành vắng lặng, quỷ mị tràn ngập nhân gian. Thanh Vũ không để ý đến vạn dân than khóc, nhất quyết một đường thăng thiên. Trời giáng xuống tai kiếp, Đại Việt thành chốn hoang tàn, vặn dặm không có một cây cỏ mọc.
…
“A a a!”
Thanh Vũ chợt tỉnh rồi lảo đảo ngồi dậy. Bỏ mặc những ánh mắt hoang mang của mọi người, hắn quay người bỏ chạy về phía rừng sâu sau đó không còn xuất hiện ở nhân thế.
Năm đầu tiên sống trong rừng, luyện khí trì trệ, võ đạo nhập môn. Khí lực Thanh Vũ sánh ngang trâu rừng hổ báo.
Năm thứ hai, luyện khí một ngụm. Thanh Vũ vào trúc cơ. Võ đạo qua luyện da mà vào luyện cốt.
Năm thứ ba, luyện khí tăng tiến. Võ đạo tăng tiến. Thuật luyện đan bước ra một bước nhỏ. Trận pháp luyện khí đều đăng đường nhập thất.
Năm thứ năm mươi, tu tiên bách nghệ đều thông. Từ bỏ võ đạo mà chuyên tâm luyện khí.
Nam thứ một trăm mười lăm, kim đan thành, động thiên lên, chính thức trở thành chân nhân, cũng cảm nhận thấy bình cảnh của đất trời.
Năm thứ hai trăm, rời núi nhập thế. Thế đạo suy sụp, hoàng quyền tranh đấu. Kẻ khốn khó đầy đường, quỷ mị theo hỗn loạn mà lên.
Năm hai trăm lẻ bảy, cố gắng tu luyện. Hồng trần như dao, mài người mài thế.
Năm hai trăm mười lăm, cố gắng tu luyện. Tu vi không tĩnh tiến. Một đêm mưa dông, ngàn người bị chém đầu, khi trông thì ba hồn bảy phách xung đột mà nổ chết. Linh hồn bồi hồi thế gian cả trăm năm, sau đó bị huyết sát mài mòn mà tan biến.
…
“Chuyện này là như thế nào?”
Thanh Vũ trầm thấp hỏi. Không ai trả lời. Xung quanh hắn, bóng đêm kéo thành một dải đen tuyền dài bất tận, dìm con người ta vào những suy nghĩ hoang man đến tận cùng. Hắn cứ thế ngồi, im lặng.
“Nhị thế mà thôi!”
Giọng nói của lão đạo phiêu miểu vang lên khiến không gian phiến đi một tia lạnh lẽo. Thanh Vũ không ngước lên nhìn, vẫn đắm chìm trong mớ tâm tình hỗn loạn tiêu cực. Hai kiếp, ba trăm bốn mươi sáu năm. Ngần ấy năm đủ để đánh tan ký ức của bất cứ sinh linh bình thường nào khiến chúng trở nên điên cuồng cùng biến thái. Thanh Vũ không điên nhưng sắp. Những tình cảm cố gắng của hắn trong hai kiếp cứ như thủy triều đánh thẳng vào trí óc hắn. Ba hồn bảy phách theo đó hỗ động kéo hai amwts dần trở nên đen kịt.
“Tôi đã bảo mà. Chuyện này không ổn đâu!”
Người trung niên nhìn Thanh Vũ đang ôm gối ngồi một góc, có chút bất đắc dĩ nói. Y trước kia tuy trọng tâm là nghiên cứu khoa học nhưng cũng từng đọc lướt qua một số giảng luận về tâm lý. Thế giới quan luân phiên thay đổi cộng với sự trùng kích của thời gian cực kỳ cực kỳ dễ khiến một con người trở nên vỡ vụn.
“Ta không ngờ biến kiếp lại yếu ớt như vậy!”
Lão đạo có chút thất vọng nói. Đoạn lão đưa tay lên, điểm nhẹ vào mi tâm của Thanh Vũ. Thân thể người sau trong nháy mắt chập chờn như ngọn đèn trước gió rồi vỡ vụn thành vô số tinh điểm phiêu tán giữa không trung. Không biết bao lâu sau, các điểm sáng này mới rơi xuống rồi hợp thành người như ban đầu.
“Sao? Bình tĩnh lại chưa?”
Lão đạo cười hỏi. Ký ức dần biến mất khiến đầu óc Thanh Vũ thoáng thanh tỉnh, hồi lâu ngước lên hỏi.
“Chuyện này là như thế nào?”
Ánh mắt không còn sự mê mang mà thay vào đó là một sự thanh minh cùng tỉnh táo. Người trung niên lúc này cũng cười mỉm mà ngồi xuống. Ba người xếp thành một hình tam giác đều giữa tinh không, mơ hồ có thể thấy sau lưng mỗi người đều có một cái bóng kỳ dị.
“Đó là hai thế của chúng ta mượn thân phận của ngươi mà tồn tại ở thế giới này.”
Lão đạo nói.
“Những thế mặc định sẽ thất bại nhưng đối với chúng ta, chúng có ý nghĩa hơn là thành công. Vì chúng giúp xác định được con đường mà ngươi có thể đi ở thế này.”
“Con đường?”
“Đúng, con đường. Cậu nghĩ với thân phận biến kiếp của mình, cướp được mệnh có thể thoải mái mà sống sao?”
Người trung niên cười cợt nói.
“Đừng đùa! Cậu không cách nào có được một cuộc đời bình thường đâu trừ khi cậu siêu thoát.”
“Tu sĩ nghịch thiên mà sống! Ngươi mang lấy bảy phách của ta, trên một khía cạnh nào đó chính là một kẻ nghịch mệnh trời. Không siêu thoát, đất trời này không dung cho ngươi. Bạn bè, người thân yêu của ngươi đều sẽ chịu số phận bị nguyền rủa đời đời kiếp kiếp.”
Lão đạo nói thêm.
“Vô vọng phải không?”
Người trung niên có chút thương tiếc nói. Y rõ ràng việc chống đối lấy số mệnh sẽ gánh lấy tai nạn như thế nào, như y kiếp trước cược mệnh mà chế tạo cổ máy thời không vậy. Lão đạo chê trách y là kẻ điên, thiên hạ coi y là kẻ đại gian đại ác. Nhưng nếu được chọn, ai lại muốn làm kẻ điên người khùng.
“Thoải mái đi! Với mệnh cướp được cùng với sự gánh chịu của chúng ta, ngươi sẽ có được ba năm yên bình. Nhưng sau ba năm, nếu ngươi không làm thế giới này mang dấu ấn của ngươi, mệnh cướp sẽ hóa thành tai nạn, nhấn chìm ngươi cùng những người ngươi quan tâm vào địa ngục.”
Lão đạo bình tĩnh nói. Thanh Vũ cũng trầm mặc, hồi lâu mới nhẹ nhàng thở ra.
“Ta sẽ thành công.”
“Nên vậy!”
Lão đạo gật gù.
“Những di sản chúng ta để lại, ngươi cần xúc động những điều kiện nhất định mới có thể tiếp nhận được những thứ hạch tâm. Nhưng thiết nghĩ, những thứ này không phải là chuyện khó khăn gì đối với một biến kiếp như ngươi. Chỉ cần ngươi đừng tìm đường chết là được.”
Nói xong, lão đạo đứng dậy. Cái bóng sau lưng cũng bao trùm lấy lão, kéo dài thành một thân dây leo đâm xuyên qua bóng đêm vô tận. Trên thân, những phiến lá nhanh chóng mọc ra, huyền diệu như chứa lấy một mảng tinh không rộng lớn. Đáng tiếc, gần như tất cả đều ảm đạm, chỉ có một phiến lá nhỏ đang nhấp nháy không ngừng rồi chạy thành những đường vân sáng lấp lánh. Thanh Vũ nhìn thoáng qua, một xúc động khiến hắn có ham muốn nắm lấy mảnh lá này. Chỉ là ngay khi hắn đang định chạm tay tới, tiếng người trung niên trầm ấm vang lên.
“Nếu là cậu, tôi sẽ không chạm vào nó đâu.”
“Tại sao?”
Ngón tay Thanh Vũ dừng lại giữa không trung, khó hiểu nhìn lấy người trung niên trước mặt. Người sau phân tích.
“Cậu hẳn cũng đoán được thế giới này có siêu nhiên đúng không? Ta không hiểu việc tu luyện của lão kia như thế nào nhưng thế giới này không phải là nơi kiếp trước lão đó tu đạo. Kế thừa lấy đạo của lão ta, cũng đồng nghĩ thế giới này sẽ có một đạo tu luyện mới. Đất trời này dẫu có chịu thì những kẻ ở thế này có chịu sao? Đó là lý do mà ở kiếp đầu tiên, ta có thế tiến tới điểm cuối cùng đánh vỡ hư không còn ở kiếp thứ hai đi theo con đường lão thì vỡ vụn.”
Nói tới đây, người trung niên cười cười nói.
“Ba năm, không dài nhưng cũng không đến nỗi ngắn ngủi đến mức cậu vội vàng như vậy. Bình tĩnh tìm hiểu thế giới này. Đường có rồi, giờ đi như thế nào là phụ thuộc vào cậu thôi. Di sản ta để lại tuy không huyền diệu như lão đạo nhưng hẳn ở giai đoạn đầu sẽ có lợi cho cậu nhất.”
Nói xong, người trung niên đứng lên, quay người đi vào bóng tối. Chỉ thấy theo bóng người biến mất, một bức tượng khổng lồ đang gánh lấy một quả cầu lớn xuất hiện. Bên cạnh là một cánh cổng lớn với một tấm biển sơn thϊếp đỏ.
“Thư viện!”
Thanh Vũ lẩm nhẩm, sau đó cúi người về phía thư viện cùng cái cây vái hai vái. Đoạn hắn đứng thẳng lên, kiên định nói
“Ta nhất định sẽ thành công!”