Một câu nói của Lục Thời Xuyên, đã đâm tỉnh người đang chìm trong mộng.
Hứa Nam Yên trong lòng cả kinh, lại liên tưởng đến lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ tối hôm qua của Hạ Y Nhiên, liền coi lời của Lục Thời Xuyên thành chân lý.
Những ngày còn lại, Lục Thời Xuyên cách mấy ngày kiểu gì cũng sẽ về nhà làm theo thông lệ.
Không biết là nghe theo tên bác sĩ ngu muội nào đề nghị, mỗi lần sau đó, Lục Thời Xuyên sẽ luôn để cho cô nâng chân lên, khuất nhục mà nằm, nói tư thế này có trợ giúp mang thai.
Đến cuối cùng phải có bao nhiêu chán ghét một người phụ nữ mới có thể làm đến như thế?
Rốt cục, một tháng sau, Hứa Nam Yên mang thai, cô cùng Lục Thời Xuyên đồng loạt thở dài một hơi, cô là cảm thấy may mắn mình còn có thể tiếp tục hèn mọn mà yêu, canh giữ ở bên cạnh hắn, mà hắn, lại là cảm thấy may mắn, rốt cục cũng không cần mỗi ngày đều phải làm những việc khiến hắn buồn nôn kia.
Lục Chính Quốc mừng rỡ không thôi, để người hầu trong nhà chăm sóc cô thật kỹ.
Hứa Nam Yên cảm kích, sờ lấy bụng dưới, trong lòng cảm thấy một dòng nước ấm áp, trời ạ, rốt cuộc cô cũng được đối xử tốt!
"Ông nội, mẹ con gần đây thế nào rồi? Con muốn đi bệnh viện thăm mẹ con!" Hứa Nam Yên ngồi ở trên ghế sô pha, nhỏ giọng hỏi thăm.
Lục Chính Quốc cau cau mày, đem chén trà trong tay đặt lên trên bàn trà, "Nam Yên a, tâm trạng lo lắng cho mẹ của con, ông nội có thể thông cảm, thế nhưng mà, bây giờ con vừa mang thai, bác sĩ đã dặn dò qua, ba tháng đầu tiên phải đặc biệt chú ý, con nghĩ lại xem, đợi sau khi qua ba tháng đầu chúng ta mới đi được không?"
Giọng điệu nói chuyện của Lục Chính Quốc giống như là đang thương lượng, lại mang theo cảm giác không cho cự tuyệt.
Hứa Nam Yên không có phản bác, đứng dậy có hơi cúi người xuống, mượn cớ thân thể mệt mỏi, đi lên lầu nghỉ ngơi!
Hứa Nam Yên vừa rời đi, Lục Chính Quốc đã cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Lục Thời Xuyên ngồi ở một bên, "Thấy không? Nếu như ngày ấy con sớm gϊếŧ chết tiện nhân Hoắc Thanh kia, con bé này muốn gặp, con lấy cái gì cho nó gặp đây?"
"Ông nội, chúng ta còn phải nhẫn nhịn bao lâu?" Lục Thời Xuyên vắt chéo hai chân, hai tay đặt trên đầu gối.
"Nhanh thôi, mấy ngày này nếu con không muốn ở lại nhà thì cứ đi qua bên Hạ Y Nhiên, về phần Hứa Nam Yên, đợi sau ba tháng con mang nó đi gặp Hoắc Thanh một lần là được!" Lục Chính Quốc đa mưu túc trí nói.
"Về phía Hoắc Thanh, lúc nào mới có thể chấm dứt được?" Nhắc tới Hoắc Thanh, Lục Thời Xuyên nhịn không được mà cắn chặt răng!
"Đợi sau khi Hứa Nam Yên đến thăm, liền tùy theo ý con!" Khóe môi Lục Chính Quốc câu lên thành một nụ cười, đáy mắt tràn đầy thâm ý.
Lục Thời Xuyên bị thù hận che mắt, cũng bị đoạn hôn nhân mang tính cưỡng chế này che mắt, cho nên, Lục Chính Quốc rõ ràng trăm ngàn sơ hở, hắn lại không phát giác được một chút nào.
Hứa Nam Yên về đến phòng, suy nghĩ đến Hoắc Thanh đang nằm viện trong chốc lát, rồi lại tựa vào đầu giường dùng điện thoại di động để chọn quần áo cho Bảo Bảo còn chưa ra đời.
Vừa chọn chưa được mấy món, Hạ Y Nhiên đã gửi tin nhắn qua, là ảnh một tờ giấy báo cáo mang thai, bệnh nhân ký tên là Hạ Y Nhiên! !
Hứa Nam Yên cắn môi dưới, trong cổ họng đã muốn ho ra máu!
"Hứa Nam Yên, tiếp theo, phải xem ai trong chúng ta có thể giữ lại đứa con của Lục Thời Xuyên, chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, tôi khuyên cô vẫn là đừng nên sinh, miễn cho về sau cô cảm thấy sống không bằng chết!" —— ngay sau đó Hạ Y Nhiên lại gửi cho Hứa Nam Yên một tin nhắn.
Hứa Nam Yên hận Hạ Y Nhiên, bởi vì có quan hệ với Lục Thời Xuyên, nỗi hận của cô đối với cô ta có thể dài đến mấy thế kỉ, thế nhưng sau này khi cô nhớ tới, cô lại có thêm mấy phần cảm kích, chí ít, trông những năm tháng đầy dối trá, những lời người phụ nữ này nói đều là sự thật!
Tay đang cầm điện thoại di động của Hứa Nam Yên phát run, muốn chạy đến dưới lầu chất vấn Lục Thời Xuyên vì cái gì để cô mang thai đồng thời lại còn để cho Hạ Y Nhiên mang thai!
Thế nhưng mà, những suy nghĩ như vậy chỉ thoáng qua trong đầu cô, cô biết, cô không có tư cách!