Ban đầu Hứa Nam Yên gửi tin nhắn cũng chỉ là để hù dọa Hạ Y Nhiên mà thôi.
Không nghĩ tới, lại tự gây phiền toái cho mình.
Buổi sáng, khi cô còn đang nằm ở trên giường ngủ say, Lục Thời Xuyên đã nổi giận đùng đùng bước vào cửa, nắm tóc của cô đem cô kéo xuống đất, "Hứa Nam Yên, cô làm sao lại có thể ác độc đến như thế, vậy mà dám gửi tin nhắn uy hϊếp em ấy muốn ra tay độc ác với em ấy, được rồi, ngược lại cô cứ thử ra tay độc ác cho tôi xem thử, tôi cũng muốn nhìn xem cô có thể làm được gì, nhiều năm như vậy, cô giả vờ đơn thuần thâm tình, giả vờ cũng mệt rồi phải không?"
Hứa Nam Yên mê man, chỉ cảm thấy thân thể mình ngã xuống đất, đau như tan ra thành từng mảnh.
Đêm qua, bởi vì lo lắng tình trạng của Hoắc Thanh ở bệnh viện, lại tiếp nhận sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Hạ Y Nhiên, thẳng đến khi mặt trời mọc cô mới có thể ngủ được, ai biết được vừa sáng sớm liền đã phát sinh loại tình huống này.
Thấy Hứa Nam Yên không lên tiếng, Lục Thời Xuyên đưa tay, nắm lấy cằm của cô, tàn nhẫn nói, "Hứa Nam Yên, tôi nói cho cô biết, vị trí bà Lục vốn chính là của Hạ Y Nhiên, là cô một mực muốn chiếm lấy vị trí của em ấy, nếu để cho tôi biết cô đối với em ấy..."
Lục Thời Xuyên đang nói, bị Hứa Nam Yên đẩy ra, "Lục Thời Xuyên, cho dù anh có bất mãn với em đến đâu, em cũng là vợ được cưới hỏi đàng hoàng của anh, dù cho anh hài lòng với Hạ Y Nhiên thì sao, cô ta cũng chỉ là một tiểu tam bị người đời phỉ nhổ mà thôi!"
Nhìn thấy thái độ của Hứa Nam Yên đột nhiên trở nên cường ngạnh, Lục Thời Xuyên sửng sốt một chút, liền lên tiếng giễu cợt, "Làm sao? Hứa Nam Yên, chỉ một chút ủy khuất như thế đã chịu không được rồi? Chịu không được liền đi đến chỗ ông nội tôi đòi ly hôn a, nếu như không phải ông nội không để tôi cùng cô ly hôn, tôi đã sớm kéo cô đi đến cục dân chính!"
Lục Thời Xuyên thét lên, để lý trí của Hứa Nam Yên thoáng khôi phục một chút, bây giờ, chú Lục vừa qua đời, dì Lục lại...
Cô thực sự là không nên ở thời điểm này không biết đại cục!
Thấy Hứa Nam Yên buồn bực không lên tiếng, Lục Thời Xuyên tưởng rằng bản thân đã chọc vào điểm yếu của cô, lần nữa châm chọc, "Làm sao? Không dám rồi? Không phải mới vừa rồi miệng lưỡi rất bén nhọn sao?"
"Lục Thời Xuyên, chú Lục cùng dì Lục vừa qua đời, em biết anh tâm tình không tốt, không muốn cùng anh cãi nhau!"
Hứa Nam Yên từ dưới đất đứng dậy, sửa sang lại áo ngủ, tiếng nói bình tĩnh đến lạ thường, thật giống như, vừa rồi người phụ nữ cùng Lục Thời Xuyên tranh cãi không phải là cô!
Nhắc đến hai người này, cơn giận vốn đã bị đè nén của Lục Thời Xuyên đột nhiên bộc phát, bước nhanh một cái về phía trước, bóp lấy cổ của Hứa Nam Yên đem cô đè xuống giường, "Hứa Nam Yên, cô có tư cách gì mà nhắc đến cha mẹ tôi, cô với mẹ cô đúng là cùng một dạng, đều là những người phụ nữ bỉ ổi !"
"Anh sỉ nhục em như thế nào em cũng mặc kệ, nhưng mà anh không thể nói mẹ em như vậy!" Hứa Nam Yên cố nén cơn chóng mặt do đầu vừa bị va chạm mãnh liệt, gần như là ép ra những lời này từ cổ họng.
"A, nói mẹ cô thì làm sao? Toàn bộ thành phố A ai mà không biết, mẹ cô vì để giữ gìn sự phát triển của Hứa thị, đã bò lên trên giường của biết bao nhiêu đàn ông?" Lục Thời Xuyên một mặt khinh miệt.
Hai tay Hứa Nam Yên siết chặt lấy ga giường, không có nói thêm câu nào.
Trong mắt Lục Thời Xuyên, từ trước đến nay cô đều không đáng một đồng, cô cũng biết, Lục Thời Xuyên cũng xem thường Hoắc Thanh, nhưng mà nghe hắn trắng trợn nói ra những lời như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên!
Trong quá khứ, dù cho hắn có chướng mắt Hoắc Thanh như thế nào, cũng vẫn sẽ cung cung kính kính gọi bà một tiếng mẹ!
Là bởi vì lần này cô hại chết cha mẹ hắn sao?
Hứa Nam Yên phỏng đoán, lại không biết, Lục Thời Xuyên khác thường, chỉ đơn giản là bởi vì Hoắc Thanh về sau đã không còn có giá trị lợi dụng!
"Hứa Nam Yên, khoảng thời gian này ngoan ngoãn mang thai một đứa bé, để ông nội vui vẻ, cũng để củng cố địa vị của cô ở Lục Gia!"
Lục Thời Xuyên đem thân thể tránh ra, mang theo ghét bỏ mà nhìn Hứa Nam Yên.