Biệt thự cao cấp nhà họ Ứng ——
Sống trong khu biệt thự cao cấp nhà họ Ứng, nam chủ nhân —— cũng chính là ba của Ứng Vô Ngự là quý tộc nhiều thế hệ tại Anh quốc, kinh doanh ngân hàng tư nhân của gia tộc. Gia tộc bên mẹ là gia tộc tư bản lớn tại Trung Quốc, hai người đều đang ở nước Pháp, để Ứng Vô Ngự ở nhà cho người hầu chăm sóc.
Có lẽ đứa trẻ khác sẽ cảm thấy bản thân thật đáng thương, nhưng tên nhóc kia khẳng định không phải là Ứng Vô Ngự. Cậu ước gì cha mẹ đi càng xa càng tốt, không cần quấy rầy không gian riêng tư của cậu và Hoa Nguyệt.
Hoa Nguyệt đi vào gian nhà trệt phía sau căn biệt thự cao cấp, vừa đổi giày vừa nói: "Chị về rồi."
Không có ai đáp lại. Hoa Nguyệt cũng không thấy lạ gì, đi vào phòng khách, cầm lấy một lọ sữa bò từ trong tủ lạnh, đi vào căn phòng phía bên phải. Mười phút sau, cô thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái rồi đi ra, thẳng tay ném hộp sữa bò trống không theo một đường parabol vào thùng rác, thong thả ung dung đi ra phòng khách.
Vào nhà chính, Hoa Nguyệt liền bị hai người hầu gái một trái một phải giữ lại, "Cám ơn trời đất, cuối cùng em cũng về." "Hoa Nguyệt, mau mau mau, lại chậm một bước đại sảnh lại phải thay mới toàn bộ."
"Hoa Nguyệt ơi, không biết cậu chủ lại nổi tính gì, con mau qua đi, khuyên nhủ cậu chủ cho tốt, đừng để cậu ấy tự giận hại thân." Mẹ Hoa Nguyệt, đầu bếp nữ của nhà họ Ứng tiến đến, mặt đầy lo lắng mà nói.
"Rồi rồi rồi." Cậu đang tức giận với cô.
Hoa Nguyệt vừa có lệ với mọi người, vừa tiến vào phòng chính, "Choang!" Một cái bình hoa cổ bị ném tới bên chân cô. Chỉ thấy mặt Ứng Vô Ngự đầy âm u đang phá hư đồ đạc trong phòng khách, hai cô hầu gái ở một bên đang cẩn thận khuyên can.
"Cái đó đừng ném vỡ. Gần đây chị rất thích nó." Hoa Nguyệt ngăn cản hành động của Ứng Vô Ngự đúng lúc. Cậu nhanh chóng xoay người, ánh mắt buồn bực liếc qua nhìn Hoa Nguyệt một cái, căm giận thả cái mâm sứ về chỗ cũ, sau đó "hừ" một tiếng, ngồi phịch xuống sô pha.
Hai cô hầu gái thở dài một hơi nhẹ nhõm, Hoa Nguyệt gật đầu với các cô ấy, hai người ngay lập tức rời đi như đang chạy tị nạn.
Hoa Nguyệt chậm rãi vượt qua chướng ngại vật, ngồi xuống bên cạnh Ứng Vô Ngự, ai ngờ kia tên nhóc kia lại quay đầu, cằm hếch lên. Sau đó im lặng ——
"Được rồi. Vì xin lỗi, hôm nay chị làm gối ôm của em là được chứ gì?" Hoa Nguyệt bất đắc dĩ lên tiếng.
Ứng Vô Ngự không nói lời nào.
"Không cần? Vậy được thôi." Hoa Nguyệt nhún nhún vai.
"Ai nói không cần." Ứng Vô Ngự bĩu môi ôm lấy Hoa Nguyệt, mặt chôn ở trước ngực cô lẩm bẩm, "Sao chị hư thế, toàn cố gắng đuổi em đi."
"Đó là bởi vì chị không muốn khiến mọi người quá chú ý. Em muốn khiến cho chị ở trường học cũng không được yên bình sao?"
"Đương nhiên không phải." Ứng Vô Ngự cọ cọ lên người cô, "Nhưng mà chị có thể lén nói với em mà."
"Di động của em vẫn dùng được chứ?" Hoa Nguyệt liếc mắt nhìn cậu một cái.
"À!" Ứng Vô Ngự cười gượng hai tiếng, "Khi đó tức giận quá đã thuận tay ném hư rồi. Tốt thôi, em tha thứ cho chị." Cậu vừa ngẩng đầu đã hôn lên môi Hoa Nguyệt.
Hoa Nguyệt đã quen với kiểu đánh lén bất thình lình này của cậu, chỉ nói nhẹ: "Thói quen này không tốt, phải sửa."
Ứng Vô Ngự cười he he hai tiếng, làm như chưa nghe thấy gì, dời đề tài, "Hoa Nguyệt, hôm nay cũng ngủ cùng em đi."
Hoa Nguyệt liếc mắt nhìn cậu một cái, "Lá gan nhỏ thế, còn sợ ngủ một mình."
Ứng Vô Ngự vô tội: "Em sợ mà."
"Biết rồi." Cho dù cô không đồng ý thì dù sao tên nhóc này cũng sẽ gọi mẹ cô tới thuyết phục cô.
"Hoa Nguyệt là tốt nhất." Cậu ôm cổ cô rồi hôn lên, nhưng lần này Hoa Nguyệt lại quay đầu đi, làm môi cậu dán trên má cô, Ứng Vô Ngự bất mãn hôn mạnh một cái.