Sự Cám Dỗ Của Đứa Trẻ Hư

Chương 5

"Được rồi, tên nhóc hư đốn." Hoa Nguyệt tức giận véo mặt cậu.

"Được chưa, đúng rồi, phía Milan truyền đến tin tức có một cuộc thi thiết kế thời trang quốc tế lớn chuẩn bị bắt đầu rồi." Bởi vì Hoa Nguyệt rất có hứng thú với thiết kế thời trang, vì giúp cô trừ bỏ bớt đi những chướng ngại không cần thiết, Ứng Vô Ngự đã ứng trước ba tháng tiền tiêu vặt, đặt vào thị trường chứng khoán đảo đảo, sau khi quay vốn vài lần lại đầu vào ngành thời trang, chỉ dùng thời gian hai năm đã xây dựng được cho mình một vương quốc thời trang ở Milan, Paris, lưu hành nhất ở đó là bộ trang phục thiếu niên Hoa Nguyệt đã thiết kế mà người mẫu là Ứng Vô Ngự.

"Phải không? Vừa lúc, ngày hôm qua chị vừa vẽ mấy bản thiết kế, buổi tối giúp chị nhìn xem thử."

Buổi tối ——

Hoa Nguyệt và Ứng Vô Ngự đều đã đổi áo ngủ, nằm ở trên cái giường lớn mềm mại, phía trên bày một ít bản thiết kế.

"Hoa Nguyệt, bộ lễ phục này thêm một cái đai lưng thì thế nào?" Ứng Vô Ngự vừa nằm nghiêng một bên, gối lên đùi Hoa Nguyệt vừa nói.

Hoa Nguyệt cầm lấy nhìn, suy tư một hồi, "Ừm, về màu sắc thì dùng màu bạc là được."

"Ngự, bây giờ em đã cao bao nhiêu rồi?" Cô vừa vẽ vừa thuận miệng hỏi.

"1 mét 65."

"Cao bằng chị rồi à! Em lớn lên cũng nhanh thật."

"Còn thấp hơn chị." Ứng Vô Ngự lẩm bẩm.

"Mới lớp tám mà cao như vậy thì em phát triển đã rất không tồi rồi, em còn bất mãn gì nữa?" Hoa Nguyệt cười khẽ, lấy bút than điểm vào trán cậu.

Đêm khuya, Ứng Vô Ngự nhẹ nhàng đứng dậy, xuyên qua ánh trăng, môi mỏng cong lên nở một nụ cười trưởng thành, mê người, không hợp với tuổi tác của cậu, đôi mắt đen sâu thẳm lại tràn ngập ánh sáng yêu thương chỉ dành cho người yêu, nhìn chăm chú gương mặt của Hoa Nguyệt lúc đang say ngủ.

Cậu chậm rãi cúi đầu, nhẹ giọng nỉ non, "Cao hơn thì mới có thể ôm em vào trong lòng mà, Hoa Nguyệt ngốc nghếch....." Âm thanh biến mất vào lúc hai cánh môi chạm nhau. Ứng Vô Ngự nhẹ nhàng dùng môi lưỡi cạy khớp hàm của cô ra, trượt đi vào, hôn thật sâu lên môi cô......

Kỳ quái, Hoa Nguyệt hơi chau mày đẹp, bước đi trên hành lang khu dạy học. Vì sao mỗi lần ngủ chung với Ngự đều có cảm giác nóng nực kỳ lạ? Chẳng lẽ...... Đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân,.Hoa Nguyệt đυ.ng phải người đi tới, đồ uống trong tay đối phương đổ xuống trên người cô.

"Ôi! Thật xin lỗi!" Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng xin lỗi đầy áy náy.

Hoa Nguyệt ngẩng đầu đã thấy một nam sinh cao gầy đang ngượng ngùng gãi gãi đầu.

"Là do tôi sai, cậu không cần để ý." Hoa Nguyệt cười nhẹ, ngay sau đó liền mở cặp sách ra muốn tìm khăn giấy.

"Đây." Nam sinh kia đưa cho cô một bao khăn giấy.

"Cảm ơn." Hoa Nguyệt nhận lấy, rút ra một tờ rồi lau, cô lơ đãng phát hiện nam sinh trước mắt này hình như còn cao hơn mét tám.

"Chân của cậu dài thật, xin hỏi cậu cao bao nhiêu vậy?" Hoa Nguyệt lại mắc bệnh nghề nghiệp.

"1m82." Nam sinh kia trả lời theo bản năng, trong ánh mắt lộ ra sự khó hiểu.

"Xin lỗi vì sự mạo muội của tôi, tôi là Hoa Nguyệt đến từ lớp A năm hai." Hoa Nguyệt nở nụ cười nhẹ.

Nam sinh kia cũng nhếch miệng cười nói: "Anh là Khang Minh lớp B năm ba, tên của em như sấm bên tai, rất vui được biết em."

"Đàn an Khang, rất vinh hạnh khi được biết anh đã nghe tên của em, em muốn được nhờ đàn anh một việc."

"Chuyện gì?"

"Em muốn mời đàn anh làm người mẫu của em, có thể chứ?"

Khang Minh ngây ra một lúc, sau đó nở nụ cười xán lạn, "Không thành vấn đề, thế nhưng anh có một điều kiện."

"Cái gì?"

"Nhờ em phụ đạo toán học cho anh."

"Có thể...... Nhưng em chỉ là học sinh năm hai......"

"Đề thi năm nay là do giáo viên toán học lớp bọn anh ra đề, chính ông cũng nói ông đã ra vài câu hỏi của năm ba, sau đó ông ấy vẫn cứ khen em không dứt miệng, nói bọn anh nhất định thi không vượt qua được em."

Hoa Nguyệt nhướng mày, sau đó hơi hơi mỉm cười, "Được thôi, em đây sẽ cố gắng hết sức"