Nếu không phải trên làn da nhợt nhạt của hắn có vết máu đỏ tươi, còn cầm con dao mổ đang chảy máu, ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm vào cậu, Trình Tri Sơ có lẽ đã nghĩ hắn là người tốt.
Nhưng mà giờ phút này, bị đôi mắt thâm trầm và rực lửa quỷ dị của người đàn ông quét khắp cơ thể cậu, Trình Tri Sơ cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể mình đều đông cứng lại, cậu có thể cảm giác được ánh mắt của người đàn ông đó dường như đang nhìn vào một món đồ chơi mới lạ quý giá hơn là nhìn vào một người sống.
Dù bề ngoài người này trông vô hại đến đâu, Trình Tri Sơ vẫn có thể hiểu được, người lái xe trước đó chỉ là đồng phạm, mà người đàn ông trước mặt mới là kẻ sát nhân biếи ŧɦái thực sự, rất có thể cậu sẽ chết trong tay đối phương, hơn nữa còn sẽ chết rất thảm.…
"Mặt của em trông không tốt lắm, có cảm thấy khó chịu không?"
Anh chàng đẹp trai khẽ nhíu mày, dường như có chút lo lắng cho tình trạng của Trình Tri Sơ, hắn rất cẩn thận chạm vào đôi má tái nhợt của Trình Tri Sơ, nhưng lại khiến Trình Tri Sơ càng hoảng sợ run rẩy hơn.
"Thật xin lỗi. Tôi không ngờ người của tôi lại đánh em, thậm chí còn làm tổn thương em."
Giọng điệu của người đàn ông tràn đầy vẻ xin lỗi, hắn cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán Trình Tri Sơ, thở ra một hơi nóng rực,
ghé vào tai cậu thì thầm.
"Em hẳn là cảm thấy rất đau, tôi xin lỗi, hơn nữa bị người bên ngoài đυ.ng chạm, em có cảm thấy ghê tởm không?"
Cái gì "Người bên ngoài"? Rõ ràng anh mới là kẻ khiến tôi ghê tởm nhất!!
Đột nhiên bị một kẻ biếи ŧɦái như vậy hôn, ngoài lạnh sống lưng, Trình Tri Sơ cảm thấy vừa ghê tởm vừa tức giận, lời mắng chửi suýt thốt ra khỏi miệng, nhưng khi vừa di chuyển mắt, cậu đột nhiên nhìn thấy đồ đạc chất đống trên mặt đất, nháy mắt sởn tóc gáy mở to hai mắt, hoảng sợ la hét chói tai.
——Đó là một đống thịt thối đẫm máu, ở giữa xen lẫn xương trắng, còn trộn lẫn những mảnh vải vụn, phía trên là một cái đầu đã chết, trông giống như người lái xe, trên mặt vẫn còn lưu lại biểu tình hoảng sợ, không lâu lúc trước vẫn còn đánh người, giờ phút này đã bị đập thành một đống thịt sống bầy nhầy.
Anh chàng đẹp trai khẽ mỉm cười, nói: “Anh ấy cũng cảm thấy rất có lỗi với em, để xin lỗi em, anh ấy đã tự nguyện trở nên như thế này.”
Ngữ khí của hắn bình tĩnh thong thả, nhưng lý trí của Trình Tri Sơ lại hoàn toàn sụp đổ. Cậu sợ đến mức nước mắt bắt đầu ứa ra, tuy cậu biết điều này có thể khiến tên sát nhân điên cuồng này càng hưng phấn hơn, nhưng hiểu được là một chuyện, khi thời khắc này thực sự đến, cậu hoàn toàn không thể khống chế được phản ứng bản năng của mình.
Cậu mang theo tiếng khóc nức nở, bối rối cầu xin đối phương: "Tôi sẽ không đem chuyện này nói cho bất cứ ai. Làm ơn, xin hãy để tôi trở về, đừng gϊếŧ tôi..."
"Đừng sợ."
Người đàn ông đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang rơi xuống từ khóe mắt, vẫn như trước ôn nhu đến cực điểm, thậm chí còn thương tiếc hôn hôn lên khóe mắt ướŧ áŧ của cậu, nhưng con dao mổ đầy máu lại lặng lẽ ấn vào cổ Trình Tri Sơ, lưỡi dao sắc bén ngay lập tức cứa ra một dòng máu mỏng..
"Tôi không muốn gϊếŧ em."
"Tôi chỉ muốn ăn từng miếng thịt và máu của em để em có thể ở bên tôi mãi mãi."
"Bởi vì… tôi yêu em rất nhiều."
Cơn đau do lưỡi dao xuyên qua da càng ngày càng rõ ràng, Trình Tri Sơ không biết tại sao đột nhiên mình lại bị một kẻ biếи ŧɦái yêu thích rồi chết một cách không rõ nguyên nhân như vậy, cậu tuyệt vọng nhắm mắt lại, chuẩn bị chấp nhận hiện thực,một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu cậu.
[Cậu có muốn sống sót khôn?]
[Cậu có muốn trốn thoát khỏi đây, trở về cuộc sống ban đầu của cậu không?]
“Tôi đương nhiên muốn trở về!! Ai lại muốn chết dưới tay một kẻ sát nhân biếи ŧɦái cơ chứ!!"
Trình Tri Sơ tưởng rằng đó chỉ là ảo giác của mình, nhưng khao khát sống sót đã lấn át mọi lý trí, khiến cậu trả lời mà không cần suy nghĩ. Cậu tưởng mình đang hét lớn, nhưng đột nhiên cậu phát hiện mình đang đáp lại giọng nói trong ý thức của mình.
[Được, nếu cậu muốn sống thì tôi sẽ chỉ cho cậu cách để sống tiếp.]
[Cậu có thấy người trước mắt cậu đẹp không?]
[Ngay bây giờ, hãy tới gần hắn, hôn hắn, cùng hắn hôn môi, cho hắn cảm nhận được tình yêu, dùng lưỡi của cậu lướt qua môi hắn, như vậy là cậu đã có thể sống sót!]
Trình Tri Sơ: “…….”
Tại sao đã sắp chết đến nơi rồi, cậu còn nghe được ảo giác mất mặt như vậy?
-----------------------
Nhật ký của ??:
Tôi cảm giác được, em ấy đã tham gia vào trò chơi này.
Lần này tôi sẽ không để mất em.