Ngay tại chỗ cách đầu xe không xa, có thi thể của một cô gái trẻ đặt trên mặt đất, thi thể có biểu tình dữ tợn thống khổ, làn da đã có phần thối rữa, tứ chi vặn vẹo, từ ngực đến bụng bị rạch ra gọn gàng, lộ ra xương sườn trắng sáng, nội tạng bên trong đã mất tích, tỏa ra mùi tanh nồng nặc, ruồi nhặng bay vo ve bu vào cắn miếng thịt thối.
Chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này, Trình Tri Sơ hai chân nhũn ra, ngồi phịch xuống xe, mồ hôi chảy không ngừng, che miệng suýt nữa nôn ra ngoài.
Cậu chợt nhớ đến đài phát thanh vừa nghe, trong nháy mắt cậu hiểu ra tình huống của mình còn tệ hơn cậu vừa tưởng tượng - đây không phải là một tên bắt cóc bình thường, mà là một kẻ sát nhân biếи ŧɦái. Nếu cậu không thể trốn thoát... chờ đợi cậu chỉ có một đường chết!
Tiếng chuông báo động trong lòng Trình Tri Sơ vang lên điên cuồng, đầu óc gần như trống rỗng, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm này, nhưng trái ngược với suy nghĩ của cậu, cậu không thể ngừng run rẩy, từng cơ bắp đều cứng ngắc, thậm chí ngay cả những động tác đơn giản nhất cũng không làm được.
"Kétt - bang!"
Đúng lúc này, xe tải dừng ở giữa sân, cửa xe bị dùng sức đóng lại, trên mặt đất lát gạch vang lên tiếng bước chân nặng nề, Trình Tri Sơ đang vô cùng hoảng sợ giật mình định thần lại.
Chỉ có tiếng bước chân của một người, chắc hẳn hắn là người lái xe, có lẽ hắn là người duy nhất trên xe, và hắn là kẻ gϊếŧ người, nhưng không thể loại trừ rằng có đồng bọn của hắn trong các ngôi nhà trong sân.
Những suy nghĩ hiện lên trong đầu Trình Tri Sơ, nhưng cậu không có thời gian suy nghĩ sâu xa, liền giấu sợi dây đã cắt ra sau lưng, trở lại tư thế lúc mới tỉnh dậy, nhắm mắt lại, đè nén bất an trong người. Trong lòng run rẩy, giả vờ bộ dáng hôn mê như trước, hy vọng có thể khiến đối phương thả lỏng cảnh giác để cậu tìm cơ hội trốn thoát.
"Cộc, cộc..."
Dưới ánh sáng nhợt nhạt, một bóng đen chậm rãi di chuyển, tiếng bước chân đáng sợ như dẫm lên trái tim Trình Tri Sơ, những ngón tay ẩn sau lưng cậu siết chặt, cậu dùng hết sức lực để đè nén hô hấp dồn dập của mình, cậu không thể để lộ ra việc mình vẫn còn thức.
Bóng đen bước tới cổng rào, Trình Tri Sơ nheo mắt nhìn lén, trong lòng chợt run lên, người lái xe dáng người khỏe hơn cậu tưởng, cao gần hai mét, cơ bắp cuồn cuộn như một con gấu nâu, chỉ cần một bàn tay cũng dễ dàng bóp chết cậu.
... Kiểu này làm sao chạy được!?
Trình Tri Sơ có chút bối rối, lúc này tài xế dùng chìa khóa phát ra tiếng "cạch" mở cửa hàng rào, nắm lấy hàng rào nhảy lên xe, vừa đi lên thì cả xe đột nhiên chìm xuống.
Nhìn thấy tài xế đang đến gần mình, Trình Tri Sơ thần kinh vốn đã căng thẳng vô cùng, không thể nhịn được nữa, đột nhiên xoay người nhảy lên, chạy qua khe hở bên phía tài xế, ý đồ trực tiếp lách qua.
Cậu vốn tưởng rằng kích thước to lớn của tài xế sẽ phản ứng chậm, khó có thể quay đầu đuổi theo cậu trong không gian nhỏ như vậy, nhưng cậu không ngờ rằng tài xế thậm chí không cần xoay người, trực tiếp vung một cái tát đã đánh trúng đầu cậu, khiến cậu hoa mắt chóng mặt, toàn thân mềm nhũn rồi ngã xuống.
... Kết thúc rồi.
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Trình Tri Sơ trước khi cậu hôn mê.
…
Khi tỉnh lại lần nữa, Trình Tri Sơ gần như không thể mở mắt được bởi vì ánh sáng trắng phía trước quá chói mắt, sau đó cậu phát hiện phía sau mình chạm vào thứ gì đó rất cứng, dường như đang bị ép vào tường.
Trong lúc nhất thời, Trình Tri Sơ ngơ ngác, nghĩ rằng cậu vẫn đang ở trong ký túc xá, mọi chuyện trước đó chỉ là cơn ác mộng mà cậu đã trải qua, nhưng chưa kịp thư giãn, cảm giác choáng váng mạnh mẽ và mùi máu tươi xung quanh đã nói cho cậu biết rằng cậu vẫn ở nơi đó, hơn nữa cậu có thể cảm nhận được cổ tay và cổ chân đã bị chiếc còng kim loại còng vào tường.
Mà lúc này, trên mặt cậu đột nhiên có thứ gì đó ấm ấm rơi xuống, đó là ngón tay của người khác, Trình Tri Sơ chưa kịp chuẩn bị tâm lý liền hét lên, tuy rằng cậu lập tức liền cảm thấy vô cùng hối hận, cậu không thể giả bộ bất tỉnh được nữa, đành phải sợ hãi mở ra hai mắt.
Trong tầm nhìn có phần mờ ảo và méo mó, cậu nhìn thấy một bàn tay của một người đàn ông, khớp xương rõ ràng, làn da trắng trẻo, những ngón tay dài khỏe mạnh, đó là một bàn tay rất đẹp.
Bàn tay chậm rãi di chuyển xuống, nhẹ nhàng chạm vào má cậu, sau đó bên tai Trình Tri Sơ vang lên một giọng nói êm tai đang mỉm cười.
"Em tỉnh rồi."
Trình Tri Sơ toàn thân run rẩy, tầm nhìn cuối cùng cũng khôi phục bình thường, đồng thời bàn tay kia cũng di chuyển xuống, lộ ra bộ dáng thật sự của người đàn ông.
Sau khi thấy rõ dung mạo đối phương, Trình Tri Sơ nhất thời sửng sốt, bởi vì người đàn ông đứng trước mặt này tuổi còn rất trẻ, dáng người thẳng tắp, mảnh khảnh, lông mày sắc sảo tuấn tú, đang mỉm cười nhìn cậu và nụ cười trên môi hắn phá lệ nhu hòa.