Edit: Josel
Yến Tương Ly đi dẹp khay cơm hồi nãy của mình trước, sau đó dẫn theo Sở Hoài Khanh đến khu vực chọn đồ ăn.
Lúc trả tiền, Yến Tương Ly bỗng nhiên phát hiện thẻ cơm của mình không thấy đâu nữa.
Trùng hợp nữa là, bạn nam phía trước cũng không mang theo thẻ cơm.
Bạn nam đang nôn nóng tìm kiếm trên người, khi nhìn thấy người phía sau chờ đến sốt ruột (thật ra Yến Tương Ly cũng không sốt ruột gì mấy, bởi vì cậu cũng không tìm được thẻ cơm), trán cậu ta toát cả mồ hôi ra rồi.
Đúng lúc này, nam sinh phía sau Yến Tương Ly bước lên trước, vươn cánh tay với đường cong mềm mại ra, đặt thẻ cơm vào máy đọc thẻ, sau đó trả tiền cho nam sinh số 1.
“Quẹt của tôi đi.” Tiếng nói trầm thấp của nam sinh số 2 vang lên sau tai của nam sinh số 1.
Nam sinh số 1 run người, kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy nam sinh mà mình đã thương nhớ ngày đêm.
Yến Tương Ly thờ ơ nhìn họ từ phía sau cách đó nửa mét.
Sở Hoài Khanh chớp mắt, tiến đến bên tai Yến Tương Ly, tò mò hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Yến Tương Ly không chút suy nghĩ, buột miệng nói: “Trong nhà ăn của truyện vườn trường nhất định sẽ xảy ra tình huống một nam sinh quên mang theo thẻ cơm, lại có một nam sinh khác đến giúp đỡ, người quên mang theo thẻ cơm nhất định sẽ là thụ, còn người giúp đỡ chắc chắn sẽ là công, sau đó thụ nhất định sẽ yêu thầm công.”
“Cảnh trên chắc chắn sẽ diễn tả giọng nói của công sâu lắng và từ tính đến mức nào, khiến sống lưng của thụ râm ran, hoặc bên tai tê dại, hoặc trái tim lỡ nhịp, sau đó thụ sẽ ngửi thấy mùi thơm thuộc về thiếu niên trên bộ đồng phục học sinh của công, hơn nữa mùi hương này chắc chắn phải có mùi thảo mộc thoang thoảng, cũng không biết công trong tiểu thuyết vườn trường kiếm ở đâu mà lại có nhiều bột giặt có mùi thảo mộc như vậy, có lẽ là do nhóm tác giả của các tiểu thuyết mua bán sỉ.”
"Khoảnh khắc thụ quay đầu lại và nhìn thấy công, cậu ta chắc chắn sẽ ngây ngẩn trước vẻ đẹp của công, cứ chờ xem, trong đầu nam sinh số 1 chắc chắn đang nghĩ rằng đồng phục học sinh của trường họ cồng kềnh và rộng thùng thình balabala, mặc trên người nam sinh khác sẽ rất luộm thuộm balabala, nhưng khi được mặc trên người nam sinh số 2 lại khiến cậu ta trông cao hơn, tràn đầy hơi thở thanh xuân balabala..."
Nam sinh số 1 và nam sinh số 2 sôi nổi bị vạch trần tâm tư, cả người đều sững sờ, không thể tin nổi quay lại, ánh mắt nhìn Yến Tương Ly như đang nhìn thần thánh.
Sở Hoài Khanh kinh ngạc nhìn hai nam sinh đang ngượng ngùng đến mức hận không thể bò ra đất, sau đó lại nhìn Yến Tương Ly, đôi mắt xanh lục xinh đẹp từ từ mở to: "Thật... thật lợi hại!"
Yến Tương Ly: “…”
Xem cái miệng chết tiệt này của cậu đi! Người ta hỏi cái gì thì cậu phải trả lời cái đó đúng không? Sao cậu lại nghe lời như vậy chứ?
Bây giờ thì hay rồi, dường như cậu đã mở ra công nặng đặc dị kỳ quái trong lòng người ta rồi.
Không đúng, trong lòng người ta nghĩ cậu như thế nào thì có liên quan gì đến cậu chứ?
Nam sinh số 2 quẹt thẻ xong rồi quay đầu định rời đi.
Nam sinh số 1 sửng sốt, vội vàng cầm lấy tấm thẻ cơm trên bàn, đỏ mặt gọi: “Bạn học, cậu để quên thẻ cơm này.”
Nam sinh số 2 quay đầu lại, cười đầy khí phách: “Không, đó là thẻ cơm của cậu đó.”
“Là thẻ cơm của cậu.”
“Là thẻ cơm của cậu.”
“Là của cậu…”
Yến Tương Ly: “…”
Cái kịch bản như của 800 năm trước này tại sao vẫn còn tác giả viết được thế! Có quê mùa hay không hả!
Khoan đã, sao khuôn mặt liệt trên thẻ cơm này lại có hơi quen mắt vậy nhỉ…
Má nó, đây là thẻ cơm của cậu mà!
Yến Tương Ly yên lặng chen vào, cắt ngang hai nam sinh đang dây dưa không dứt: “Ngại quá, đây là thẻ cơm của tôi.”
Chẳng trách cậu tìm nửa ngày rồi cũng không thấy, hóa ra không cẩn thận bị vai chính cầm đi cua vợ.
Nam sinh số 2 lập tức khó xử, đi cua vợ mà kết quả lại dùng tiền của người khác: “Tôi xin lỗi nhé bạn học, tôi chuyển tiền lại cho cậu ngay.”
“Không cần đâu, xem như tôi mời các cậu đi, nếu như các cậu cảm thấy khó xử trong lòng thì nhanh chóng ở bên nhau đi.”
Đời này đây vẫn là lần đầu tiên hai nam sinh thấy có người nói chuyện trực tiếp như vậy, cho nên đều đỏ bừng mặt rồi chạy trốn thật nhanh.
Yến Tương Ly giúp Sở Hoài Khanh quẹt thẻ, cuối cùng hai người ngồi vào chỗ.
Sở Hoài Khanh nói khéo: “Trường học của cậu… rất đặc biệt, các nam sinh đều rất có sức sống.”
Yến Tương Ly nói: “Cấp ba BL mà còn không đặc biệt được sao?”
Đến cậu cũng chưa bao giờ thấy tên trường nào kỳ quặc như vậy.
Sở Hoài Khanh mím môi cười nhìn cậu: “Hửm?”
Yến Tương Ly chưng vẻ mặt vô cảm nhét một muỗng cơm vào miệng, trong lòng tái hai cái bạch bạch vào miệng rộng của mình.
Đáng chết, sao cậu luôn nói ra lời trong lòng trước mặt người này thế?