Edit: Josel
Sở Hoài Khanh nói xong một tràng đó, anh lập tức quay đầu, ánh mắt lấp lánh nói nhỏ nhẹ với Yến Tương Ly đang nhìn đến ngây người: “Bạn học Yến, cậu nói xem tôi nói có đúng không? Hửm?”
Sở Hoài Khanh nói xong còn nghiêng đầu, Tra Cung thấy thế thì hận không thể xông lên xé Yến Tương Ly ra thành trăm mảnh.
Đồng tử Yến Tương Ly hơ mở to, sau đó vặn đầu qua một bên như không có chuyện gì, họ nhẹ nói: “Ừm, đúng.”
Tra Cung: “…”
Đệch, anh ta không cần người bạn này nữa, rõ ràng đã bị tên đàn ông hoang có giá trị nhan sắc siêu việt này làm cho mê muội rồi!
Bạn học Thanh Lãnh nhẹ nhàng vỗ bả vai của Yến Tương Ly, gian nan cười nói: “Bạn học Yến, cậu bỏ tay ra đi, để tôi nói chuyện với anh ta.”
Yến Tương Ly thả lỏng tay ra rồi đứng lên, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của bạn học Thanh Lãnh thì hơi nhíu mày: “Lại không thoải mái à?”
“Tôi không sao…” Bạn học Thanh Lãnh nhẹ nhàng lắc đầu, giây tiếp theo, trước mặt cậu ta tối sầm, sau đó ngã xuống đất một tiếng bịch.
Tra Cung luống cuống tay chân bò dậy, sau đó tiến lên bế bạn học Thanh Lãnh lên, đôi mắt đỏ hoe: “Tiểu Lãnh, cậu làm sao thế? Tiểu Lãnh! Mau gọi 120 đi! Nhanh lên!”
Tra Cung bế bạn học Thanh Lãnh chạy ra khỏi nhà ăn.
Nhà ăn trở nên hỗn loạn, tất cả mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ vào hai đương sự còn ở lại, chia sẻ các loại tin tức hóng chuyện:
“Cậu ấy là ai thế? Ra mặt cho bạn học cùng lớp cũng quá đẹp trai rồi!”
“Tôi thật mê chết cái dáng vẻ hành hung tra nam của cậu ấy!”
“Bạn của tra nam đúng là người bạn thật sự, đại nghĩa diệt thân mà không hề mù quáng chút nào! Sướиɠ điên!”
Sở Hoài Khanh không chút để ý đến tiếng nghị luận xung quanh, anh ôm cánh tay, lắc đầu nói: “Tình cảm đến muộn chẳng khác gì cỏ dại, người bị mình làm cho có chuyện mới học được cách quan tâm? Đây không phải là hèn hạ sao? Trực tiếp bước vào hỏa tráng tràng nghiền xương thành tro đi, thứ gì thế.”
Yến Tương Ly sắp không nhịn cười được nữa.
Vị Sở tổng này đúng là thay cậu nói hết rồi, làm hại cậu không còn gì để mắng chửi.
Sở Hoài Khanh nhìn thấy độ cong nhỏ bên khóe miệng của Yến Tương Ly thì mặt lập tức đỏ lên, mím môi rồi nói: “À, ngại quá, ngày thường tôi không nói chuyện như vậy, lần này là do thật sự có chút tức giận…”
“Không có gì.” Yến Tương Ly cúi đầu, nhìn lông mi run rẩy như cây quạt nhỏ của người đàn ông, cậu thốt lên: “Rất đáng yêu.”
Sở Hoài Khanh: “…!”
Anh biết ngay mà, Yến Tương Ly chắc chắn không thẳng! Nào có trai thẳng nào lại đi khen đàn ông đáng yêu chứ!
Sở Hoài Khanh ban đầu chỉ định đến đây nhìn Yến Tương Ly một cái để xác nhận tâm tư cuối cùng của mình.
Bây giờ anh xác định xong rồi, anh nhìn trúng chàng trai này!
Chết mất thôi, tại sao trên thế giới này lại có người lương thiện dũng cảm lại anh tuấn như thế chứ? Đúng là gu của anh rồi, như vậy thì sao anh có thể nhịn được đây?
Yến Tương Ly nhận ra mình đã nói gì thì vội vàng xấu hổ ngoảnh mặt đi, nói sang chuyện khác: “Cảm ơn anh vì vừa rồi đã giúp đỡ.”
Đôi mắt xanh lục của Sở Hoài Khanh sáng người nhìn cậu: “Không cần cảm ơn, trước kia cậu cũng từng giúp tôi mà, không phải sao?”
Yến Tương Ly hoảng hốt.
Nói như vậy, anh đúng là đã nhận ra cậu rồi!
Yến Tương Ly còn muốn giãy giụa: “Sở tổng, có lẽ anh nhận lầm người rồi, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà.”
Sở Hoài Khanh hoài nghi sờ mặt mình: “Trông tôi rất ngốc sao?”
Yến Tương Ly cứng đờ.
Không, Sở tổng không ngốc, là cậu ngốc, đều do vị Sở tổng này quá bình thường, làm cho cậu không quen được!
Sở Hoài Khanh nhìn chăm chú vào hai con ngươi đen nhánh của Yến Tương Ly, nhẹ nhàng cười một cái: “Thật ra là do tôi nhớ kỹ đôi mắt của cậu, rất đẹp, giống như đá hắc thạch vậy, cho nên ánh mắt đầu tiên khi tôi nhìn thấy cậu đã lập tức nhận ra ngay.”
Yến Tương Ly nghĩ thầm lại là như thế, xem ra lần sau cậu phải che cả đôi mắt lại mới được.
“Đôi mắt của anh cũng đẹp, giống ngọc lục bảo vậy.”
Cái quỷ gì thế, tại sao hai tên đàn ông con trai họ phải đứng giữa nhà ăn người đến người này đi khen đôi mắt của đối phương rất đẹp vậy? Hành vi này cũng quá gay rồi!
Sở Hoài Khanh có hơi sửng sốt, anh nhẹ mím môi, chân tình thật lòng cười một cái: “Cảm ơn.”
Ngón chân của Yến Tương Ly lại bắt đầu hoạt động trở lại, cậu ước gì mình có thể bịt cái miệng nói điên nói khùng này của mình lại, trong lòng cậu vẫn có một cảm giác chột dạ khó tả, hoàn toàn không dám nhìn vào vị Sở tổng toát ra bầu không khí nguy hiểm của BL này lấy một cái: “Sở tổng, anh còn chưa ăn cơm nhỉ, để tôi mời anh.”
Sở Hoài Khanh cũng không khách sáo, vui vẻ nói: “Được thôi.”