Sau khi Mộ Minh Đường kêu xong câu “Khinh bạc tẩu tử”, Tạ Huyền Tế tức giận đến ngực phập phồng, nhưng cuối cùng cũng không dám làm gì Mộ Minh Đường.
Địa vị Hoàng đế cùng Kỳ Dương vương vốn xấu hổ, Tạ Huyền Tế làm con vợ cả của hoàng đế, nếu cùng đường huynh - người đã từng được chọn thừa kế ngôi vị hoàng đế va chạm, sẽ càng xấu hổ.
Đặc biệt là hiện tại Kỳ Dương vương còn đang hôn mê bất tỉnh, bọn họ không làm gì còn dễ dàng chọc tai tiếng, càng đừng nói đến chủ động đi trêu chọc người của Kỳ Dương vương. Dù gì Kỳ Dương vương không tỉnh, được lợi lớn nhất vẫn là hoàng đế. Thời thế hiện giờ, nam nữ đại phòng vô cùng khắc nghiệt, chú em chồng cùng chị dâu vốn dĩ phải tị hiềm, đặc biệt là đường ca còn đang hôn mê bất tỉnh, tê liệt trên giường, Kỳ Dương vương tuy rằng còn sống, nhưng Mộ Minh Đường không khác gì phải thủ tiết. Một thiếu phụ trẻ tuổi, còn là một quả phụ rất có tư sắc, nếu nàng thét to một câu Tạ Huyền Tế động tay động chân với nàng, Tạ Huyền Tế thật đúng là ăn không hết gói đem đi.
Tạ Huyền Tế xanh mặt thả tay ra, Mộ Minh Đường thấy thì càng hả giận càng thống khoái. Bình dân không hiểu cái gì kêu khí khái lễ nghi, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nàng chỉ biết lúc đắc thế thì phải thừa thắng xông lên, chuột rơi xuống nước rơi thì phải nhanh tay đánh.
Mộ Minh Đường duỗi tay phủi phủi tay áo, cười một tiếng, nói: “Hiền danh Tấn Vương điện hạ lưu truyền bên ngoài, ôn nhuận như ngọc, ngày thường hành vi cử chỉ cần phải chú ý chút. Dù sao ta là tẩu tẩu chưa qua cửa của ngươi, tình trạng của ca ngươi ngươi cũng biết, nếu là ta có gì không hay xảy ra, va phải đập phải nơi nào, người đời phun nước miếng là có thể dìm chết ngươi.”
Mộ Minh Đường nói xong, nghiêng con mắt liếc xéo Tạ Huyền Tế một cái, nghênh ngang mà đi ra ngoài. Ở cửa gặp nha hoàn canh giữ bên ngoài, nha hoàn tựa hồ muốn ngăn trở nàng, nàng cười lạnh một tiếng, không có sợ hãi mà nói: “Còn không mau tránh ra? Ta là Kỳ Dương Vương phi mà Thánh Thượng tự mình điểm tên, các ngươi chọc nổi sao?”
Tiểu nhân đắc chí, đắc ý vênh váo! Tạ Huyền Tế xưa nay ôn nhã có lễ, mỗi người thấy hắn đều cung kính mà kêu một tiếng “Tấn Vương gia”, nữ tử hắn tiếp xúc đến tất cả đều là giống Tưởng Minh Vi như vậy, bụng có thi thư, cao quý ưu nhã, danh môn chi nữ, nơi nào gặp qua loại lưu manh như Mộ Minh Đường?
Tạ Huyền Tế tức giận đến sắc mặt đen như đáy nồi, biểu tình Tưởng Hồng Hạo cũng khó coi cực kỳ. Tưởng Hồng Hạo thực sự không dự đoán được Mộ Minh Đường là loại nghiệp chướng này, sớm biết như thế, hắn sẽ không gọi Mộ Minh Đường đến trước mặt Tấn Vương. Hiện tại Mộ Minh Đường làm trò trước mặt Tấn Vương chế nhạo Tưởng gia một hồi, Tưởng Hồng Hạo mất mặt không nói, còn hại Tấn Vương cũng bị ăn vạ.
Tưởng Hồng Hạo vừa xấu hổ lại sợ hãi, chờ Mộ Minh Đường đi xa, hắn vội vàng tiến lên, chắp tay thi lễ với Tạ Huyền Tế: “Tấn Vương thứ tội, dưỡng nữ vô phép, va chạm điện hạ. Nàng vốn dĩ chính là nữ nhi nhà thương hộ, xuất thân không cao, kiến thức cũng không nhiều lắm, đầu óc ngu dốt. Tấn Vương đại nhân có đại lượng, chớ nên cùng một cái bao cỏ như nàng so đo.”
Tạ Huyền Tế gật gật đầu, khó khăn nhịn xuống. Trên thực tế hắn không đành lòng cũng không có biện pháp, chính theo như lời Mộ Minh Đường nói, hôm nay hoàng đế lâm triều khen ngợi Tưởng gia thâm minh đại nghĩa, vì quân phân ưu, chủ động đem nhị tiểu thư gả Kỳ Dương vương, hoàng đế cũng mở lời vàng nhận định Tưởng gia nhị tiểu thư, dù giờ Tưởng gia bị thiên thạch đập trúng, cũng không thể làm Mộ Minh Đường ra sai sót.
Tưởng Hồng Hạo khuyên can mãi, nói một sọt lời hay, mới đem Tạ Huyền Tế thỉnh về chỗ ngồi. Nha hoàn châm trà một lần nữa, cha vợ con rể lẫn nhau khiêm nhượng, sau đó thứ tự nhập tọa (1).
Tưởng Hồng Hạo vuốt râu, nói: “Sự tình hôm nay, ít nhiều nhờ Tấn Vương thay Tưởng gia thúc đẩy đôi lời trước mặt Thánh Thượng. Nếu không phải có Tấn Vương, chuyện của dưỡng nữ cùng Kỳ Dương vương, cũng sẽ không định ra nhanh như vậy. Tấn Vương cứ việc yên tâm, Mộ Minh Đường nhận ân từ Tưởng gia, Tưởng gia đối nàng ân trọng như núi, nàng hồi báo Tưởng gia là thiên kinh địa nghĩa (2). Hiện giờ nàng tốt nhất nên thức thời, nếu dám phản kháng, dù là chết cũng phải chết ở Kỳ Dương vương phủ.”
Tưởng Hồng Hạo quanh co lòng vòng trấn an Tạ Huyền Tế, dù gì có tiền lệ là Tưởng Minh Vi ở phía trước, nếu Mộ Minh Đường lại đào hôn, Tưởng gia sẽ không còn mặt mũi gặp người.
Tạ Huyền Tế gật đầu, nói: “Nhạc phụ nói quá lời, Minh Vi là vị hôn thê của ta, chuyện của Tưởng gia, chính là chuyện của ta.”
Tưởng Hồng Hạo nghe lời này mới cảm thấy an tâm, làm một phụ thân, nhìn thấy con rể tương lai đối nữ nhi tình thâm nghĩa trọng, si tâm không thay đổi, còn vì gia đình nhạc phụ bôn ba trước sau, không oán không hối hận, chỉ sợ trên đời này không có nhạc phụ nào không vui. Tưởng Hồng Hạo cũng rất tự đắc, nể mặt Tấn Vương, Tưởng Minh Vi gan lớn đào hôn, gây ra chuyện bất lợi cho gia tộc, cũng có thể cho qua.
Tưởng Hồng Hạo nghĩ đến đây trong lòng có điểm rối rắm. Hắn là phụ thân, đối với nữ nhi đã cập kê không thể hỏi quá kỹ càng, mà nữ nhi ở bên ngoài một năm, không hề có tin tức, ngày đó mất tích nghe nói còn đi cùng một nam nhân Bắc Nhung... Tưởng Hồng Hạo thật sự không có cách nào không nghĩ nhiều. Tưởng thái thái luôn miệng nói nữ nhi là trong sạch, Tưởng Minh Vi dù sao cũng là nữ nhi chính tay hắn nuôi lớn, Tưởng Hồng Hạo cũng không đến mức hoài nghi nữ nhi không biết liêm sỉ, chỉ là mấy lời ba hoa bà tám nói chuyện nhà, cũng không quan tâm phẩm tính ngươi như thế nào.
***
(1) nhập tọa: ngồi xuống.
(2) thiên kinh địa nghĩa: chuyện hiển nhiên.