Dùng một câu nói kể lại một câu chuyện chua xót: Tôi, Văn Tiêu, mười tám tuổi, trong sáng thuần khiết, cứu một kẻ biếи ŧɦái, xinh đẹp như hoa, đùa giỡn trêu ghẹo súc sinh.
Ai nghe cũng như muốn nổ tung không nói được lời nào.
Văn Tiêu vội vàng vươn đuôi, lui về phía sau, cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông.
Đuôi nhọn là một trong những bộ vị mẫn cảm nhất trên người con mãng xà, vừa nãy anh căng thẳng quá nên quên rồi còn cuốn người, theo bản năng quấn chặt đuôi, không để ý nên mới quấn chặt người đàn ông.
Nghe nói lúc giao phối rắn sẽ quấn chặt nửa kia, mong rằng người đàn ông này không hiểu lầm.
“Ân công, anh đang cầu hoan với tôi sao?”
“...”
“Không đúng, bây giờ anh đang ở nguyên hình, chắc là anh muốn giao phối với tôi đúng không?”
“...”
Văn Tiêu muốn bịt kín cái miệng của y lại, càng muốn quẫy đuôi một phát hất y ra khỏi hang núi: “Tại, tại sao cậu lại gọi tôi là ân công? Tại sao lại hôn tôi?”
“Ân công quên rồi sao? Anh đã cứu tôi ở trong ảo cảnh mà, còn hôn tôi nữa.” Chàng trai xoa tai, ngại ngùng nhìn qua chỗ khác.
Văn Tiêu: “...”
Xin đừng sỉ nhục hô hấp nhân tạo thuần khiết được không, cái đó chỉ là tôi đang cấp cứu cho cậu thôi!
Văn Tiêu đã nắm chắc được một nửa là anh cầm phải kịch bản web Hồng (giới hạn độ tuổi) mất rồi, nếu không thì không thể giải thích nổi chàng trai xinh đẹp này lại đỏ mặt với một con rắn như anh.
Nhưng người này đỏ mặt trông thật đẹp. Văn Tiêu dùng ánh mắt trân trọng đánh giá người đàn ông: “Được rồi, quả thật là tôi đã cứu cậu nhưng tôi không phải hôn mà là hô hấp nhân tạo cho cậu, là truyền hơi thở ấy. Một phương pháp giúp cậu tỉnh lại.”
Đuôi mắt chàng trai rủ xuống: “Vậy à!”
Sao giọng điệu của cậu nghe có vẻ thất vọng thế hả?
Văn Tiêu mất tự nhiên vẫy đuôi, lặng lẽ dịch về đằng sau.
Kịch bản web Hồng sẽ play mọi lúc mọi nơi, anh không muốn gϊếŧ người, chỉ đành cách xa người đàn ông trước mặt, kẻo thú tính biếи ŧɦái vượt ngưỡng lại nhào lên giở trò đồϊ ҍạϊ với y.
“Ân công, sao anh lại lùi về sau?”
Văn Tiêu dùng thân rắn trợn ngược mắt lên, cậu nói coi xem tại sao, biếи ŧɦái.
Đột nhiên người đàn ông đi lên trước hai bước, nhìn mãng xà lớn trợn tròn mắt lên sợ hãi trườn về sau, y khẽ cười: “Hình như ân công hiểu lầm rồi, vừa nãy tôi không hôn anh mà là tỏ ý cảm ơn anh.”
“Tỏ ý cảm ơn?”
Cậu thấy tôi giống con rắn dễ lừa lắm à?
Văn Tiêu giận, kiếm cớ mà không biết đường kiếm cái nào nghiêm túc kín kẽ hơn chút, ai lại đi dùng hôn môi để tỏ ý cảm ơn chứ, có biết xấu hổ không hả?
“Không sai, ơn cứu mạng nên lấy thân báo đáp, thân phận thấp hèn như tôi không dám mơ ước có thể lọt vào mắt xanh của ân công, tôi chỉ có thể đổi phương thức khác để thể hiện lòng biết ơn, hôn môi chính là cách thể hiện lòng biết ơn, ân công không biết ư?”
Thiết lập này quá là… Hắc- zăn luôn á!
Dựa theo logic của web Hồng thì có khả năng người đàn ông này không lừa gạt anh đâu nhỉ?
Văn Tiêu không muốn để lộ sự vô tri của mình, giả vờ bình tĩnh: “Đương nhiên tôi biết, hôn môi ấy mà, có nghĩa là cảm ơn, vừa nãy tôi đùa cậu thôi, ha ha ha buồn cười quá đi.”
Vốn dĩ còn hơi nghi ngờ nhưng nghe người đàn ông nói xong, Văn Tiêu gần như có thể chắc chắn rằng anh đã xuyên vào kịch bản web Hồng!
Nhưng hình như anh không phải đối tượng bị con người và súc sinh cưỡng chế.
Văn Tiêu lại cẩn thận đánh giá người đàn ông một lần nữa. Mắt rắn còn to hơn cả mặt người, như hai chiếc đèn l*иg màu vàng kim, lúc nhìn chằm chằm người ta tỏa ra ý lạnh ngùn ngụt, người đàn ông mím môi, hơi căng thẳng: “Ân công, sao thế?”
Không biết tại sao y có cảm giác sợ hãi vô cớ với thân rắn của Văn Tiêu, đến gần sẽ căng thẳng, hít thở gấp gáp hơn, trái tim đập rộn điên cuồng.
Chẳng lẽ y vừa gặp đã yêu nguyên hình của ân công sao?
Văn Tiêu hắng giọng: “Cậu… Xinh đẹp thật đấy.”
Môn Văn quá dốt, Văn Tiêu nín nhịn một lúc lâu cũng chỉ có thể “rặn” ra được từ “xinh đẹp”.