Văn Tiêu đơn phương kết thù với Lận Nguyệt Trản.
Con mãng xà vẫy đuôi cuốn người đàn ông vẫn đang hôn mê, bò ra khỏi hố sâu của hồ nước khô cạn, tiến thẳng lêи đỉиɦ núi.
Trong tiểu thuyết từng có miêu tả ở đỉnh núi có một cung điện xa hoa, bên trong cất giấu bảo vật mà con mãng xà lớn đã tích góp từng tí một qua nhiều năm, Văn Tiêu dự định đi thăm kho bạc do tiền bối rắn để lại cho anh.
Trên núi, cây cối tươi tốt, Văn Tiêu dựa vào trí nhớ rẽ trái rẽ phải, rất nhanh đã tìm được cung điện xa hoa - một cái hang lớn trong núi.
Con mãng xà lớn đứng lặng người ở cửa động, ánh trăng chiếu lên cơ thể đó, làm cho những chiếc vảy trắng bạc phát ra ánh sáng lạnh lùng, trong con ngươi thẳng đứng màu vàng cao quý hiện lên những sự nghi ngờ.
Đây là cung điện xa hoa sao?
Alo, 110 đó à*, chỗ này có tác giả tuyên truyền tin giả nè.
*Các số điện thoại nóng bên Trung: 110 (cảnh sát phản ứng nhanh), 119 (cứu hỏa), 120 (cấp cứu), 12339(mới nhất: báo tin “có gián điệp”).
Văn Tiêu tức giận thở, tác giả tiểu thuyết này sao vậy chứ, coi nhân vật phản diện như của quý, coi hang núi như cung điện xa hoa, còn cái nào tốt hơn hay không?
Người cầm cán bút quả nhiên có con tim đen tối nhất.
Con mãng xà lớn nổi giận đùng đùng đi vào trong hang núi, dùng yêu lực chiếu sáng bốn phía.
Cũng giống như học bơi, mãng xà đoạt xá không xuất hiện phản ứng chống cự. Văn Tiêu kế thừa tất cả tu vi của mãng xà, cũng biết vận dụng yêu lực như thế nào, nếu như trước đó còn xa lạ thì sau khi tiếp nhận thừa kế từ Long Ngạo Thiên anh đã lập tức thông hiểu những đạo lí này.
Về chuyện này, Văn Tiêu cảm thấy Long Ngạo Thiên là cao thủ rất giỏi.
Hang núi rất sâu, đi thật lâu mới mơ hồ nhìn thấy cuối cùng. Nơi đó lóe lên một luồng ánh sáng xanh biếc, từ xa nhìn lại, giống như là từng khối thạch lục bảo.
Hai mắt Văn Tiêu sáng lên, nhanh chóng tiến lên.
À há kho báu kìa, trẫm đến rồi đây!
Hai giây sau.
Thân hình con mãng xà cứng ngắc, ánh sáng xanh biếc chiếu tới, chiếu sáng hai mắt chết lặng của Văn Tiêu, chiếu vào nội tâm sụp đổ của anh: "Ôi, đệt cuộc đời tôi.”
Màu xanh lá đó không phải bảo thạch, mà là ếch, ếch bị giam ở bên trong vật trong suốt, hơi giống những xác chết được ngâm trong fomalin, có nhiều tư thế và kích cỡ khác nhau, ước tính đại khái có hàng trăm con ếch.
Đây là kho báu cái vẹo gì, nhiều lắm cũng chỉ là bộ sưu tập tiêu bản của ếch mà thôi.
Kho bạc đột nhiên biến thành phòng triển lãm ếch, Văn Tiêu có một câu không biết có nên nói hay không, giấc mơ phất lên nhanh của anh… Bùm, tan vỡ rồi!
Văn Tiêu tức giận đến vảy sắp nổ tung, bỗng nhiên có một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy chóp đuôi của anh. Thân rắn của Văn Tiêu run lên, đầu rắn xoay 180 độ, nhìn chằm chằm chàng trai vừa tỉnh lại phía sau.
Giữa các cụm mẫu vật ếch, đôi mắt rắn vàng tỏa ra ánh sáng dày đặc.
Người đàn ông vuốt vuốt chóp đuôi trong lòng bàn tay.
Đuôi rắn vô cùng nhạy cảm, Văn Tiêu không được tự nhiên siết chặt thân thể, há cái miệng to như chậu máu, giả bộ hung dữ: "Này cậu kia, cậu đang đùa với lửa đấy, mau buông tay ra.”
Nội tâm Văn Tiêu: “Hề hề hè, mình thiệt là đáng sợ mà, sợ chưa hả. Hỏi cậu đấy! Sợ - chưa - hả?”
Người đàn ông buông đuôi Văn Tiêu ra, ngại ngùng cười, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu: "chụt” một cái ở trên đầu rắn.
“Chụt” một cái.
Một cái…
Một…
“Chụt”?
Má, bớ người ta rắn bị sàm sỡ.
Văn Tiêu như bị sét đánh, cả con mãng xà cứng đờ tại chỗ.
Tôi khiến cậu sợ, sao cậu lại hôn tôi?
Cậu hôn tôi mà cậu lại đỏ mặt á?
Cậu lạ ghê.
Cậu dám giở trò đồϊ ҍạϊ với súc sinh, cậu còn súc sinh hơn súc sinh nữa.
Trăm triệu lần Văn Tiêu cũng không ngờ rằng biến thành một con rắn còn có thể bị người đùa giỡn trêu ghẹo. Văn Tiêu cảm thấy mặt mũi mình đều mất sạch, trong vòng vài giây ngắn ngủi, con ngươi cực lớn đã xảy ra hơn hàng trăm lần động đất.
Lần trước là vì cứu người bất đắc dĩ mới làm hô hấp nhân tạo, lần này không thể giải thích được.
Văn Tiêu: Tôi không sạch sẽ nữa rồi. QAQ
Văn Tiêu: "Mãng xà khóc.JPG"
Chàng trai nọ chớp mắt, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, hơi thở hổn hển, nói bằng giọng dính dính: "Hic… Ân nhân à, anh dùng sức quấn tôi chặt quá, có thể buông lỏng một chút không?"