Sau đó, thím Lý lại cười nói: "Có vợ rồi thì sẽ không giống như trước nữa, về nhà sẽ có cơm nóng để ăn, thím cũng đã ngửi thấy mùi thơm từ đĩa rau xào của nhà cháu rồi đấy.”
Lần này Khưu Hạc Niên đã đến gần cửa, Thanh Ngôn nghe thấy y nói với đối phương: "Thím Lý cũng qua đây ăn một chút đi ạ.”
Trái tim Thanh Ngôn lập tức treo lên cao, sau khi thím Lý trả lời đã ăn ở nhà rồi thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai bên sân trò chuyện xong thì cửa phòng vang lên một tiếng, bóng hình cao lớn xuất hiện ở cửa mang theo một luồng gió lạnh. Thanh Ngôn đứng ở trong cửa ngửa đầu nhìn y, khóe miệng cậu cong lên, nở nụ cười vô cùng ngọt ngào nói: "Hạc Niên, anh đã về rồi, lại ăn cơm đi!"
Trên người Khưu Hạc Niên đang mặc áo choàng này, trên vai có bông tuyết, Thanh Ngôn nhìn ra bên ngoài, không biết từ lúc nào mà trên trời đã bắt đầu có tuyết rơi.
Người đàn ông cao lớn "Ừ" một tiếng, trong tay y mang theo một bọc quần áo không nhỏ, tùy ý phủi tuyết trên người và trên đầu, đặt bọc quần áo vào trong phòng sau rồi đi rửa tay, sau đó mới ra cùng Thanh Ngôn. Hai người phân công hợp tác, thỉnh thoảng lại va vào nhau thì mới xếp cơm nước và bát đũa lên bàn hết được.
Lúc ăn cơm, Thanh Ngôn có chút đứng ngồi không yên.
Lúc Khưu Hạc Niên cầm đũa lên, thoạt nhìn y quả thực muốn nhảy dựng lên.
Khưu Hạc Niên đã cố gắng để không ngồi đối mặt với cậu, cũng rất ít khi quay mặt nhìn cậu nhưng thấy cậu như vậy thì cũng không khỏi nhìn cậu thêm vài lần.
Cho đến khi y cắn một miếng bánh bao, gắp một đũa dưa chua bỏ vào miệng, cả người đột nhiên dừng lại.
Thanh Ngôn soạt một cái đứng lên ngay lập tức, khóc không ra nước mắt nói: "Em sai rồi, em đã nấu khét đồ ăn mất rồi, cháo ngô cũng bị ám mùi khói, là em đã lãng phí đồ ăn, anh cứ phạt em đi!"
Khưu Hạc Niên lại nhai thêm vài cái rồi nuốt miếng thức ăn kia xuống, sau đó đứng dậy, cầm hai quả trứng gà ra, động tác nhanh chóng bắc chảo dầu nóng rồi chiên một quả trứng gà.
Khi Thanh Ngôn cho rằng y muốn tự nấu cho y ăn thì đối phương lại đặt đĩa trứng gà chiên trước mặt cậu nói: "Ăn đi.”
Nói xong, Khưu Hạc Niên cầm lấy chén cháo rồi uống một ngụm cháo ngô, sau đó cầm lấy đũa rồi tiếp tục ăn một ngụm lớn, giống như đó chính là thức ăn bình thường.
Thanh Ngôn ngây người, chỉ có chính cậu biết, món ăn này không chỉ là bị khét mà còn bị nấu hơi mặn.
Thanh Ngôn đã từng nhìn thấy cả bếp than và bếp củi, có điều cậu không nghĩ tới đồ chơi này lại khó khống chế độ lửa như vậy. Khi sử dụng bếp gas, muốn lửa lớn hay lửa nhỏ thì chỉ cần vặn qua vặn lại nút xoay là được. Còn khi sử dụng bếp củi, hoặc là không lên lửa, hoặc là lửa quá lớn, làm cho cậu sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi.
Hơn nữa cậu không nghĩ tới xì dầu trong nhà lại mặn như vậy, thấy mình cũng không cho bao nhiêu nên mới bỏ nhiều hơn, cộng thêm chính dưa chua ướp muối cũng đã được cho muối rồi, lần này đúng là mặn càng thêm mặn, khi chính cậu nếm thử cũng cảm thấy giống như dưa kho muối vậy.
Thanh Ngôn vốn định cất nồi này đồ ăn đi để cho mình ăn rồi lại làm lại thêm một lần nhưng mà cậu vẫn chưa học được cách để sử dụng bếp củi, nếu lại nấu thêm lần nữa thì chắc là cậu sẽ làm khét tiếp nên đành phải từ bỏ suy nghĩ đó.
Vừa rồi thím Lý đã khen mình vì đã nấu bữa cơm này cho Khưu Hạc Niên, chỉ sợ là trước khi đối phương vào cửa ăn cơm thì đã chờ mong khi được ăn bữa cơm này, vừa nghĩ tới điều này, lại nhìn thấy bộ dáng yên lặng ăn cơm của đối phương, Thanh Ngôn cảm thấy vô cùng áy náy.
Ăn xong một bữa cơm, Thanh Ngôn vội vàng tỏ rõ thái độ xin lỗi của mình, tranh việc dọn dẹp bát đĩa với y, Khưu Hạc Niên thấy cậu kiên trì thì cũng không nhúng tay nữa, rửa tay rồi đi vào phòng.
Chờ Thanh Ngôn dọn dẹp xong rồi lau khô bếp lò thì cậu cũng rửa tay, sau đó đi theo vào trong phòng.
Bên ngoài trời đã tối đen, cũng may mà mặt trăng cũng đã lên cao nên trong phòng còn thấy rõ bóng người.