Thím Lý không lay chuyển được cậu, vẻ mặt lại càng trở nên thân thiết hơn vừa rồi một chút, bà ấy nói: "Cháu không muốn cầm không cũng được, một khoảng thời gian nữa trong nhà sẽ ấp ra được vài con gà con, thím sẽ đưa cho cháu mấy con, tự nuôi gà để lấy trứng mà ăn, chuyện này chắc là được chứ nhỉ?"
Thanh Ngôn nhìn bà ấy nói: "Vậy thì mỗi ngày cháu sẽ đến nhà thím, quét dọn sân giúp thím nhé.”
Thím Lý không có cách nào với cậu, cách hàng rào đưa tay qua nhéo một cái ở trên mặt cậu, cười nói: "Đứa nhỏ này!"
Hai người nói xong chuyện này thì thím Lý kéo Thanh Ngôn sát vào, nhỏ giọng ghé vào tai cậu nói: "Đừng quan tâm đến cái người tên Trần Ngọc kia, cậu ta chỉ là thấy tính tình của Đại Lang hiền lành lại không hay tính toán nên luôn muốn lợi dụng nó, muốn người ta làm cái này làm cái kia cho mình mà ngay cả một đồng xu cũng không muốn lấy ra, bụng dạ xấu xa lắm!"
“Thì ra là như vậy." Thanh Ngôn lộ ra vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Thím Lý vỗ đùi một cái: "Cũng không sao hết, ngoài miệng thì nói cái gì mà đều là hàng xóm với nhau cả, giúp đỡ lẫn nhau, có qua có lại, kết quả thì lại là "làm rồi", vốn dĩ "không biết", cùng lắm là tặng chút cơm thiu rau thiu của nhà nó tới đây, hay khôn lỏi mấy chuyện vặt vãnh, coi người khác đều là kẻ ngốc.”
Thím Lý càng nói càng tức, xem ra cũng là chịu nhiều thiệt thòi từ Trần Ngọc, Thanh Ngôn an ủi bà ấy nói: "Thím à, thời gian còn nhiều, người như thế thì sớm muộn gì cũng phải chịu đau khổ.”
Thím Lý gật đầu rồi thở dài.
Hai người còn muốn nói chuyện nhưng ngoài phòng quá lạnh nên cũng đều tự trở về phòng. Trước khi trở về, thím Lý còn lấy một quả dưa chua trong nhà đưa cho Thanh Ngôn, Thanh Ngôn nói cảm ơn hết lần này tới lần khác, lúc này mới trở về phòng.
Thanh Ngôn đã từng đi làm nên tay chân cũng được gọi là nhanh nhẹn, cậu chia dưa chua ra rồi cất kỹ, nhìn thấy Khưu Hạc Niên còn chưa trở về thì tự mình hâm nóng bánh bao rồi ăn uống đơn giản, sau đó lấy quần áo mình đã thay ra giặt sạch rồi phơi lên, bên ngoài quá lạnh, hai tay cậu cũng bị đông lạnh mà đỏ bừng.
Cậu vốn muốn giặt quần áo của Khưu Hạc Niên luôn, nhưng khi phát hiện vốn dĩ không có quần áo bẩn thì chỉ có thể từ bỏ.
Đợi đến buổi chiều vẫn không thấy bóng dáng của Khưu Hạc Niên đâu.
Thanh Ngôn bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Trong nhà có dưa chua mà thím Lý cho, còn có khoai tây, nếu có thịt heo thì có thể làm món thịt heo xào dưa chua, khoai tây bỏ vào bên trong sẽ có hương vị dịu nhẹ, cộng với mùi thịt cùng dưa muối chua chua sẽ rất ngon.
Thanh Ngôn ở phòng bếp lại bắt đầu lục lọi, tìm được một bình mỡ heo nhỏ ở dưới tủ bát, tuy rằng không có thịt heo nhưng có cái này thì cũng không tệ.
Nghĩ như vậy, Thanh Ngôn bèn múc một gáo hạt ngô ra, chuẩn bị nấu cháo ngô, lại dùng mỡ heo để nấu một nồi dưa chua, lại hâm nóng bánh bao mà buổi sáng ăn còn thừa, dưa chua có nhiều lắm, cho dù là hai người đàn ông vạm vỡ thì cũng có thể ăn no được.
Thanh Ngôn không có cha mẹ, bà ngoại cũng đi sớm, từ lâu cậu đã học được cách sống tự lập rồi, việc nấu cơm đối với cậu mà nói thì không quá khó khăn, thậm chí còn có thể nói là sở trường của cậu.
Kế hoạch thì khá hoàn hảo, chẳng qua trong quá trình thực hiện kế hoạch thì hơi xảy ra một chút sai lầm nhỏ.
Mùa đông trời tối sớm, Thanh Ngôn nghe thấy tiếng mõ bên ngoài gõ sáu cái, có tiếng bước chân trầm ổn lại hơi dồn dập đi vào từ ngoài cửa.
Thanh Ngôn vội vàng lau hai tay vào tạp dề được làm bằng vải thô, chuẩn bị đi ra ngoài chào đón đối phương một chút, chợt nghe thấy giọng nói của thím Lý ở trong sân bên cạnh reo lên: "Cuối cùng thì Đại Lang đã trở về rồi, vợ cháu cũng đã chờ đến sốt ruột rồi đấy, cứ đứng ở cửa ngóng cháu về mấy lần!"
Thanh Ngôn lập tức dừng bước, gương mặt trở nên đỏ bừng, cậu giải thích ở trong lòng: "Tại cháu sợ đồ ăn nguội mất chứ bộ!"
Sau đó là giọng nói trầm thấp của Khưu Hạc Niên, cụ thể là nói cái gì thì Thanh Ngôn không nghe rõ.