Tiểu Công Chúa Của Trạng Nguyên

Chương 1: Kiềm chế

Tác giả muốn nói:

Xem trạng nguyên gia đuổi theo vợ nhé!



"Công chúa, Phò mã gia đã trở về dùng bữa tối." Một cung nữ bẩm báo với nữ tử xinh đẹp mặc áo gấm đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ.

"Nói cho hắn biết, thân thể Bổn cung không khỏe, đã dùng cơm cũng đã nghỉ ngơi rồi." Thân thể nữ tử cứng đờ giống như đang nghĩ tới điều gì không hay.

"Nhưng..." Cung nữ muốn nói lại thôi, lúc này, một đôi tay thon dài mạnh mẽ vén mở bức rèm che

"Thần nghe nói phượng thể của công chúa không khỏe, cố ý đến thăm." Giọng nam vang lên.

"Vậy bây giờ coi như đã nhìn rồi, mời Phò mã trở về." Vẻ mặt nữ tử thờ ơ, cũng không khó nhận ra được vẻ bài xích.

"Thần không chỉ là thuộc hạ, còn là phu quân của công chúa, đương nhiên phải ở bên cạnh chăm sóc cho người." Phó Hoài Cẩn không thèm để ý đến lời từ chối của nữ tử.

"Bổn cung nói không cần." Tiết Quỳnh Chi thấy thái độ đối phương như vậy thì không khỏi tức giận.

"Đã như thế, thần ngay lập tức lui xuống, chỉ là bữa tiệc cung đêm mai thần sẽ trở lại đón người." Phó Hoài Cẩn đã nhận được sự lạnh nhạt trong tưởng tượng. Ánh mắt không có một gợn sóng sợ hãi của hắn tối sầm đi một ít.

Nói xong thì đi ra ngay.

"Công chúa, nếu như đã thành thân với Phò mã sao không tôn trọng nhau một chút." Cung nữ Mộc Cận khuyên nhủ.

"Đương nhiên bổn cung biết rõ, chỉ là..." Tiết Quỳnh Chi nghĩ đến chuyện đã xảy ra trong đêm động phòng hoa chúc ngày ấy là lại cảm thấy vừa khó xử vừa tức giận.

"Nếu không phải tướng quân bạc tình bạc nghĩa, cưới cô tiểu thư Tưởng gia kia, nhất định cuộc sống của công chúa sẽ tự tại hơn bây giờ rất nhiều." Mộc Cận lại bất bình giùm cho công chúa nhà mình.

"Đủ rồi, ta đã nói là không muốn nhắc lại chuyện liên quan tới hắn." Tiết Quỳnh Chi giận dữ mắng mỏ Mộc Cận.

"Công chúa thứ tội." Tất cả người hầu trong phòng đều quỳ xuống.

"Mà thôi, về sau đừng có nhắc đến nữa." Tiết Quỳnh Chi nghĩ đến thiếu niên hăng hái kia thì trong lòng lại có chút ảm đạm.

Trong thư phòng.

"Công chúa, chủ tớ các nàng đã nói nhiều như vậy." Người hầu quỳ trên mặt đất nhìn khuôn mặt có vẻ bình tĩnh của Phó Hoài Cẩn, nhưng trong lòng lại có cảm giác bất an.

"Đúng không, ngươi lui ra đi." Phó Hoài Cẩn ngồi ở trước bàn sách đột nhiên cười rộ lên "Xem ra Chi Chi của ta vẫn cứ không hiểu chuyện, nhưng mà không sao cả." Vốn đêm tân hôn tuy có hơi thô lỗ phóng túng nhưng cũng đã cho nàng một ít thời gian thích ứng, bây giờ xem ra là mình còn quá mức mềm mỏng rồi.

"Công chúa, người xem bữa tiệc cung muốn mặc cái gì." Mộc Cận cầm lấy các loại quần áo khoa tay múa chân qua lại trên người Tiết Quỳnh Chi với vẻ hưng phấn.

"Được rồi, lần này ta cũng không phải nhân vật chính, mặc mấy bộ nhã nhặn là được." Tiết Quỳnh Chi đùa chim trong bộ dáng uể oải.

"Vâng, dù sao công chúa xinh đẹp như vậy, mặc cái gì cũng có thể xinh đẹp lấn át mọi người." Mộc Cận vui vẻ nói.

"Dẻo miệng!" Tiết Quỳnh Chi bị chọc cười.

Sau một phen trang điểm rửa mặt, lúc Tiết Quỳnh Chi ra khỏi phủ công chúa thì đã trông thấy Phó Hoài Cẩn đang chờ ở bên cạnh xe ngựa.

"Hôm nay công chúa vẫn chói lọi như trước." Phó Hoài Cẩn vươn tay muốn đỡ Tiết Quỳnh Chi lên xe ngựa.

Tiết Quỳnh Chi đang mặc cung trang màu vàng nhạt, nổi bật lên làn da óng ánh động lòng người, trong sóng mắt xinh đẹp đều là sự yêu kiều của thiếu nữ cùng nét quyến rũ khi vừa mới biết việc đời, suy nghĩ thêm chút, ánh mắt Phó Hoài Cẩn càng trở nên thâm sâu.

Tiết Quỳnh Chi bỏ qua bàn tay duỗi ra trước mắt, để cho thái giám bên người nâng lên xe ngựa.

Phó Hoài Cẩn nhìn cánh tay trắng muốt khoác lên trên tay thái giám bằng ánh mắt nặng nề, đi theo vào trong xe ngựa.

"Nếu không có tiệc nhà trong nội cung hôm nay, bổn cung nhất định sẽ không ngồi chung một xe ngựa cùng ngươi, lát nữa nhìn thấy hoàng tổ mẫu cùng cậu, ngươi nên biết phải biểu hiện như thế nào." Tiết Quỳnh Chi vừa vào xe ngựa đã nhắm mắt nghỉ ngơi, phân phó với Phó Hoài Cẩn.

"Thần đã hiểu." Hôm nay cung trang của Tiết Quỳnh Chi tương đối mỏng manh, giữa lúc hô hấp hai bầu trắng muốt cũng phập phồng theo, điều này làm cho Phó Hoài Cẩn nhớ tới xúc cảm mềm trượt cảm nhận được trong đêm đó, bụng dưới không khỏi nóng lên. Chẳng qua là ngay lúc này không thể có hành động gì, hắn hơi khép hai mắt chỉ có thể tạm thời dằn xuống.

Trước lúc thành thân, Tiết Quỳnh Chi đã nghe nói tới thanh danh của Phó Hoài Cẩn, ngoại trừ bề ngoài tuấn tú thì chính là tính cách hiền hòa dịu dàng, sau khi đỗ Trạng Nguyên lại còn là rể hiền trong lòng rất nhiều đại thần, lúc Tiết Quỳnh Chi nghe được, chỉ cảm thấy đối phương là một gã mọt sách tay trói gà không chặt, dễ khống chế, không nghĩ tới, đêm động phòng hoa chúc đã dành cho nàng một bất ngờ cực lớn.

Tiết Quỳnh Chi suy nghĩ miên man mãi, rất nhanh đã tới nơi rồi.

Tuy rằng Tiết Quỳnh Chi không phải con gái của Hoàng Đế, nhưng lại là công chúa được Thái hậu thương yêu nhất, vừa xuống xe ngựa đã được thái giám bên người Thái hậu mời đi rồi.

"Hoàng tổ mẫu, Chi Nhi thật nhớ người." Vừa vào cửa Tiết Quỳnh Chi đã chạy tới làm nũng trong ngực Thái hậu.

"Nhớ hoàng tổ mẫu, vậy mà lâu như vậy mới tiến cung một lần! Chắc chắn là đang lừa gạt ai gia." Tuy rằng nói như vậy, nhưng mà trên mặt Thái hậu vẫn tràn đầy vui vẻ.

"Hoài Cẩn cũng tới hả..., Hoàng Đế luôn nói Chi Nhi bị ai gia làm hư rồi, vì vậy trong sinh hoạt ngươi phải nhường nhịn con bé nhiều hơn."

"Hoàng tổ mẫu, con nào có, con ngoan lắm mà." Tiết Quỳnh Chi nghe không lọt nhất là câu nói mình bị người chiều hư.

"Đúng vậy, Thái hậu nương nương, tính tình công chúa rất tốt, có thể lấy được nàng là may mắn thần không nghĩ tới." Phó Hoài Cẩn cười dịu dàng.

"Ngươi đã thành hôn cùng Chi Nhi rồi, vậy phải sống cho thật hạnh phúc, ngươi có thể nghĩ như vậy ai gia cũng rất hài lòng." Thái hậu thấy Phó Hoài Cẩn ngắm nghía Tiết Quỳnh Chi bằng ánh mắt yêu chiều, càng cảm thấy đây là một cuộc hôn nhân đúng đắn "Ai gia cùng Chi Nhi còn có chuyện muốn nói, ngươi hãy tới yến hội trước đi."

"Thần cáo lui." Phó Hoài Cẩn hành lễ xong bèn lui ra ngay.

"Chi Nhi, hoàng tổ mẫu nhìn thằng bé Hoài Cẩn này càng lúc càng vừa mắt, hoàng tổ mẫu đã sớm nói con và Cố tiểu tướng quân kia không thích hợp. Ta thấy như bây giờ rất tốt đấy." Thái hậu nói giọng hài lòng.