"Hoàng tổ mẫu! Con với hắn cũng đã thành hôn gả cưới cả rồi, Chi Nhi cũng không muốn có bất kỳ liên quan nào với hắn nữa." Tiết Quỳnh Chi nói lầm bầm bằng giọng không vui.
"Con là do ai gia nuôi lớn, trong lòng con nghĩ như thế nào ai gia còn không rõ hay sao? Chỉ là bây giờ con là người đã có gia đình, mọi thứ không nên quá đáng là được. Ai gia nghe Hoàng Đế nói, năng lực của Hoài Cẩn trên triều đình cũng không tầm thường, hoàng tổ mẫu hy vọng con hạnh phúc." Thái hậu vừa nhìn vừa nói với Tiết Quỳnh Chi mãi vẫn chưa trưởng thành.
"Hoàng tổ mẫu, Chi Nhi hiểu ạ."
"Được rồi, con cũng đi tới yến hội đi, ai gia phải đi rửa mặt rồi." Ma ma bên người Thái hậu ra hiệu cho cung nữ rửa mặt tiến đến.
"Chi Nhi cáo lui."
Tiết Quỳnh Chi cùng Mộc Cận đi về phía yến hội. Lúc đi ngang qua hoa viên, Tiết Quỳnh Chi nhịn không được dừng lại ngắm nhìn cảnh sắc phía xa, không khỏi lại nghĩ tới cảnh tượng thời niên thiếu bên nhau.
"Công chúa, yến hội quan trọng hơn, lần sau nô tỳ lại ngắm hoa cùng người." Mộc Cận cẩn thận nói, một khi là chuyện liên quan đến tiểu tướng quân, công chúa đều không quá lý trí.
"Ừ." Tiết Quỳnh Chi tiếp tục đi tới, đột nhiên trông thấy một đội người đang đi đến trên một con đường khác.
"Mạt tướng thỉnh an công chúa." Không nghĩ tới thế mà lại trùng hợp như vậy.
Đây là lần đầu tiên gặp lại sau khi hai bên trở mặt, không, là sau khi Tiết Quỳnh Chi đơn phương trở mặt.
Trông thấy Cố Nam Chinh một thân một mình dẫn binh sĩ tuần tra.
"Đây không phải Cố Tướng quân sao, sao mà kiều thê trong ngực còn tuần tra một mình ở nơi này." Tiết Quỳnh Chi vốn định đi nhưng trong lòng vẫn tức giận không chịu nổi.
"Người trong cung đã tới yến hội, thần đi tuần tra trong cung theo chỉ lệnh của hoàng thượng." Câu nói không kiêu ngạo không nịnh hót, nhưng trên trán đã có một tia tức giận.
"Vậy sao, lẽ ra với mối quan hệ thân thiết của bổn cung với tướng quân ngày xưa thì hẳn nên đưa tặng một món quà lớn trong hôn lễ của các ngươi, nhưng sau khi thành hôn ta cũng chẳng ra khỏi cửa, chỉ có thể chúc mừng tướng quân bây giờ." Nhìn thiếu niên mình từng thích ở trước mắt, giữa cặp lông mày vốn là thần thái phong nhã hào hoa.
"Mạt tướng đa tạ công chúa, thấy công chúa bây giờ nhân duyên mỹ mãn cũng là tâm nguyện của bọn thần." Cố Nam Chinh thiệt tình chúc phúc.
"Đương nhiên bổn cung sẽ hạnh phúc tới già cùng Phò mã, còn có..." Tiết Quỳnh Chi rất ra vẻ.
"Đây không phải Cố tiểu tướng quân sao, như thế nào, công chúa, hai người đang nói chuyện gì vậy." Thấy bầu không khí càng lúc càng chùng xuống, Phó Hoài Cẩn lại đột nhiên đi ra.
"Xin chào Phó đại nhân." Cố Nam Chinh cũng thật không ngờ Phó Hoài Cẩn sẽ xuất hiện.
"Cố tiểu tướng quân, hai người đang nói chuyện vậy." Phó Hoài Cẩn lại nhìn về phía Tiết Quỳnh Chi với bộ mặt vui vẻ.
"Đương nhiên là đang nói ta cùng Phò mã nhân duyên mỹ mãn." Tiết Quỳnh Chi nói xong bèn kéo lấy tay Phó Hoài Cẩn, trong lòng mừng thầm may mà lúc tiến cung đã cảnh cáo Phó Hoài Cẩn.
"Đã như vậy, Cố tiểu tướng quân, bổn quan cáo lui." Phó Hoài Cẩn cười nhạt.
Cố Nam Chinh nhìn bóng lưng hai người dắt tay nhau, trong mắt hiện ra vẻ không cam lòng.
Trên yến hội
Vốn cho rằng đây chỉ là một bữa tiệc bình thường, nhưng nhìn thấy người ngồi đối diện mình lại chính là vợ chồng Cố Nam Chinh, trong lòng nàng bắt đầu nghĩ làm sao để rời đi sớm một chút.
"Sắc mặt công chúa trông không được tốt cho lắm, thân thể không thoải mái sao." Phó Hoài Cẩn bên cạnh tỏ vẻ quan tâm.
"Bổn cung chỉ đói bụng." Lúc trước, chuyện của nàng và Cố Nam Chinh bị bàn tán xôn xao, bây giờ mọi người không có biểu lộ gì nhưng trong lòng đều đang đợi nàng làm thành trò cười.
"Vậy sao, từ khi gặp phải Cố tiểu tướng quân ta thấy sắc mặt công chúa cứ không tốt, vì vậy trong lòng thần thật sự khó chịu." Nụ cười bên khóe miệng Phó Hoài Cẩn lại sâu hơn một ít.
"Bây giờ ở chỗ này không có người khác, Phó đại nhân cũng không cần đóng kịch." Tiết Quỳnh Chi nghe được Phó Hoài Cẩn lo lắng cho thân thể của mình.
"Làm sao sẽ, thần là phu quân của công chúa, đương nhiên công chúa là người thần quan tâm nhất." Phó Hoài Cẩn hoàn toàn không quan tâm lời nói lạnh nhạt của nàng.
Tiết Quỳnh Chi bỏ qua những lời này, bắt đầu chăm chú ăn điểm tâm.
Bên này, Tiết Quỳnh Chi cùng Phó Hoài Cẩn nói chuyện phiếm cùng nhau, những người khác nhìn nàng công chúa ngang ngược ương bướng ngày xưa, bây giờ đang "Đoan trang" nói chuyện cùng Phò mã tân hôn, quả nhiên là tin đồn về công chúa và Cố tiểu tướng quân trước kia không hề đáng tin.
Thái hậu Hoàng Thượng nhìn thấy cảnh này cũng vô cùng vui mừng.
Chỉ là Cố Nam Chinh trông thấy bộ dáng ân ái hòa hợp của hai người đối diện, trong lòng không khỏi ảm đạm.
Lúc này, hắn vừa vặn bắt gặp ánh mắt Tiết Quỳnh Chi.
Chỉ một nháy mắt, Tiết Quỳnh Chi đã quay đầu "Khục khục khục!" đang lúc ăn bánh ngọt thì bị sặc.
"Công chúa uống nước đi." Phó Hoài Cẩn thấy vậy, lập tức đưa nước tới bên miệng Tiết Quỳnh Chi.
Tiết Quỳnh Chi không nghĩ tới gì khác, uống vào một hớp.
"Đây là nước ư, sao vị là lạ." Tiết Quỳnh Chi lấy lại tinh thần.
"Đây hình như là nước ép lấy được từ trong phiên bang." Phó Hoài Cẩn nói giọng nhàn nhạt "Vậy nên lúc công chúa ăn bánh ngọt cũng đừng có nhìn ngó lung tung thì tốt hơn."
"Lúc nào thì đến phiên ngươi dạy bổn cung, bổn cung còn muốn ly nữa." Tiết Quỳnh Chi cầm ly ý bảo "Cũng khá là ngon đấy."
"Vậy công chúa hãy uống nhiều thêm chút." Phó Hoài Cẩn rót một ly, nụ cười bên khóe miệng càng lúc càng rõ ràng.
Tiệc tan
Tiết Quỳnh Chi đã ngấm men say bước chân lảo đảo, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt nhiễm hai vạt đỏ tươi, ánh mắt chỉ có thể hơi híp lại, không thể không tựa hơn nửa người ở trên thân thể Phó Hoài Cẩn, hắn hài lòng ôm lấy Tiết Quỳnh Chi, khoác thêm một chiếc áo choàng cho nàng "Chi Chi ngoan nào, sắp đến cửa cung rồi."
Từ chối ý tốt muốn Tiết Quỳnh Chi ngủ lại của Thái hậu, rồi lại vô tình gặp được Cố tiểu tướng quân.
Trông thấy hai người đi bên nhau mà còn cách nhau một khoảng đi tới, Phó Hoài Cẩn cười lạnh một tiếng rồi bèn lách người đi qua.