Ta Đoạt Nam Chính Ở Tiểu Thuyết Ngôn Tình Mary Sue

Quyển 1 - Chương 1.3

Giống như kí chủ nó lựa chọn cẩn thận này đây. Sở Lâm trông có vẻ đẹp đẽ và lạnh lùng, nhưng trên thực tế, cậu là chuyên gia sáng tạo nội dung khiêu da^ʍ có nhiều năm kinh nghiệm, còn là một kẻ lừa đảo không ai sánh bằng.

Sau khi tra xét, nó mới phát hiện dù Sở Lâm là tác giả viết truyện khiêu da^ʍ nổi tiếng, nhưng mỗi khi có người không đồng ý với lối viết của mình, cậu sẽ ngừng viết. Kiểu đào hố mà không lấp này của Sở Lâm vang danh khắp cõi mạng.

Sở Lâm quá lười, không muốn lấp hố.

"Được rồi, vòng eo của nam chính thật sự rất đẹp, một đêm có thể làm tám lần, nữ chính thật sự rất may mắn." Sở Lâm hâm mộ nói.

Lý thuyết thì Sở Lâm có đầy nhưng kinh nghiệm thực tế lại là con số 0 tròn trĩnh.

Hệ thống: "..."

Nó không có gì để nói. Lúc mới tới đây, hầu như lần nào nó cũng đáp lại lời Sở Lâm. Sau đó, bên tai nó vẫn vang lên âm thanh quỷ dị, cái tên này nói nhiều thật sự!

Hệ thống không có phản ứng, Sở Lâm cũng không mất hứng. Cậu chậm rãi liếʍ sô cô la trong miệng, hai mắt quan sát nam chính từ đầu tới cuối.

Người này ngay thẳng và sẵn sàng giúp đỡ người khác, không có một chút dấu hiệu biếи ŧɦái nào như trong cốt truyện. Sở Lâm thật sự không nhìn ra sau này Thẩm Lãng sẽ bỏ tù ai đó chỉ vì họ nói chuyện với Sở Ngọc. Dù có yêu thương nhau cỡ nào cũng không thể xâm phạm quyền riêng tư của người khác. Đó là lí do Thẩm Lãng và Sở Ngọc cứ mãi bất hòa.

Nhiệm vụ của hệ thống và Sở Lâm là giúp nam chính duy trì chân thiện mỹ, để hắn không thành kẻ biếи ŧɦái bởi vì không lấy được nữ chính mà gây tổn hại lớn cho toàn thế giới.

Xét cho cùng, thế giới văn học của Mary Sue đều xoay quanh nam nữ chính.

Sau khi gặt xong một mảnh ruộng lớn, Thẩm Lãng đi tới bên cạnh Sở Lâm, vén quần áo lên lau mồ hôi, cơ bụng tám múi thoắt ẩn thoắt hiện.

Sở Lâm không khỏi ồ lên trong lòng.

Hệ thống giả vờ như không nghe thấy.

Sở Lâm điều chỉnh thật tốt biểu tình rồi nhiệt tình cầm lấy chiếc lưỡi hái: “Cám ơn anh, về đến nhà em sẽ lấy đồ ăn cho anh.”

Thẩm Lãng gật đầu, đi tới sau lưng Sở Lâm. Ánh mắt hắn không khỏi rơi vào mông cậu.

Mông vểnh rất cao.

Sở Lâm không hề biết rằng nam chính chân thiện mỹ đã bắt đầu thèm muốn mông cậu rồi.

Nhà họ Sở ở ven thôn. Hai người đi bộ rất lâu. Trời đã tối, xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót và tiếng côn trùng kêu.

Sở Lâm không khỏi đi chậm lại, chờ Thẩm Lãng đến bên cạnh. Lúc sắp đến nhà mình, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Sở Lâm gõ cửa hai lần không ai mở. Xuyên qua khe cửa, thấy trong sân tối như mực nên cậu đoán rằng Sở Ngọc đã đi ngủ rồi.

Cậu quay đầu nhìn Thẩm Lãng, xấu hổ gãi đầu: “Em gái tôi ngủ rồi.”

Vẻ mặt Thẩm Lãng tối sầm, xem ra quan hệ giữa anh em nhà họ Sở không tốt lắm.

Nhìn Sở Lâm tựa lưng vào cửa chuẩn bị ngủ, hắn không nhịn được hỏi: "Cậu không kêu cô ấy mở cửa cho à?"

"Em gái em còn phải học nữa, mệt lắm."

Thẩm Lãng cau mày. Thấy Sở Lâm ngồi mới một lát đã bị muỗi đốt, Thẩm Lãng nhăn mặt.

Thay vì muỗi, Thẩm Lãng muốn những dấu vết này là do hắn để lại hơn.

Sở Lâm đập chết một con muỗi mập mạp, máu tươi tản ra như đóa hoa.

"Anh Thống, sao tôi cứ bị muỗi đốt hoài vậy? Bàn tay vàng cậu đưa cho tôi có vấn đề gì à?"

Muỗi cũng thích mùi hương đúng không?

Hệ thống im lặng, bởi vì chuyện này thực sự là do bàn tay vàng mà ra.

Do sợ kí chủ không hoàn thành được nhiệm vụ, Cục Xuyên Nhanh sẽ ngẫu nhiên đính kèm bàn tay vàng. Thứ mà Sở Lâm nhận được lần này là hương thơm kì lạ phát ra từ chính cơ thể cậu. Những người có ham muốn càng mạnh mẽ càng dễ bị mê hoặc.

Muỗi là loài sống nhờ máu, cũng vô tình bị mùi hương này thu hút.

Thẩm Lãng đứng sang một bên, nhìn Sở Lâm với ánh mắt nóng rực nhìn. Hương thơm ngọt ngào trong mũi Thẩm Lãng càng ngày càng nồng khiến hắn mạnh dạn kéo cánh tay Sở Lâm. Da thịt mịn màng khiến Thẩm Lãng không khỏi muốn nhéo mấy cái.

"Nếu đêm nay cậu đứng ở đây, sói sẽ xuất hiện đó. Đến nhà tôi đi."

Sở Lâm gật đầu, theo Thẩm Lãng về nhà mà không nói một lời.

Chiếc giường lớn trong nhà Thẩm Lãng vẫn có chút chật chội với hai người đàn ông trưởng thành. Thẩm Lãng cứ xoay người miết.

Sở Lâm nhìn đối phương đang nghiêng người, giữa hai chân hắn có một cục u to, căng cứng thấy rõ.

Cậu liếʍ môi, đưa tay ấn vào đó với khuôn mặt vô tội, "Anh ơi, chỗ này của anh bị sưng nè."