Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Chương 9

Khương Thư Âm cười mi mắt cong cong: “Mật Mật, chị vốn định buổi chiều đi tìm em đây, vừa vặn lại gặp ở chỗ này.”

Cô ta vẫy tay với người bên cạnh: “Anh Vinh Nghiệp, anh mau tới đây.” Cô ta thân mật làm nũng nói: “Chuyện hôm qua anh đồng ý với em thì phải làm được đó nha!”

Vệ Vinh Nghiệp đã đi tới, cười cuwng chieeuf với Khương Thư Âm: “Ừm, nghe em hết.” Tiếp đó hắn nhìn lướt qua mặt Khương Mật, cảm thấy bị ghê tởm, nhìn nhiều một cái cũng thấy bẩn mắt, lại dời mắt đi chỗ khác: “Chuyện lần trước, thật xin lỗi. Tôi vốn chỉ định đối xử với cô tốt một chút thôi, nhưng không ngờ cô vậy mà lại thích tôi, đây không phải là……”

Một cô gái mặc váy màu vàng nhạt ở bên cạnh tiếp lời: “Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga…”

Vành mắt Tiểu Tương Bao đều đỏ cả lên: “Không cho mấy người nói cô nhỏ của tôi, cô nhỏ của tôi không phải cóc ghẻ.”

Khương Mật khom lưng bế Tiểu Tương Bao lên, hôn lên mặt cậu bé một cái, cháu trai lớn rồi…

Khương Thư Âm mím môi: “Nhạc Ninh, đừng nói như vậy, Mật Mật là em gái mình!”

Từ Nhạc Ninh dẩu miệng: “Cậu coi cô ta là em gái tốt, nhưng cô ta không coi cậu là người chị tốt. Cậu đối tốt với cô ta, cô ta có nói một tiếng tốt nào cho cậu, đâu thèm nhớ cái tốt nào của cậu đâu chứ.”

Vệ Vinh Nghiệp: “Có vài người ấy à, lớn lên xấu cũng thôi đi, lòng dạ còn xấu hơn mặt mũi nữa chứ.”

Vẻ mặt Khương Thư Âm áy náy nhìn Khương Mật: “Mật Mật, xin lỗi. Nhạc Ninh với Vinh Nghiệp không có ý xấu đâu, em đừng giận.”

Một cô gái khác cũng không vui: “Âm Âm, cậu xin lỗi cô ta làm cái gì! Nhạc Ninh với Vinh Nghiệp nói sai câu nào chứ? Cậu đúng là quá lương thiện.”

Mấy người họ nói nửa ngày, cũng không thấy Khương Mật tiếp lời, cùng nhìn về phía Khương Mật.

Từ Nhạc Ninh xù lông: “Sao cô không nói câu nào!”

Khương Mật điềm tĩnh nhìn bọn họ, mỉm cười: “Ôi trời, đừng dừng lại. Các người tiếp tục đi, tôi đang nghe hay mà, so lời kịch điện ảnh còn thú vị hơn. Có phải nói mệt rồi hay không? Muốn uống miếng nước không? Hoặc tìm một cái băng ghế ngồi nghỉ một chút? Lát nữa nói tiếp?”

Lông mày Từ Nhạc Ninh tức đến dựng thẳng, chỉ vào Khương Mật: “Cô đừng có giả ngu? Vinh Nghiệp cũng đã nói xin lỗi cô rồi, cô còn muốn làm sao? Còn không phải thấy Âm Âm nghĩ cho cô! Cô còn tưởng chúng tôi dễ bắt nạt vậy sao?”

Khương Mật: “Xin lỗi tôi, tôi không nghe thấy?”

Vệ Vinh Nghiệp trào phúng: “Mẹ nó, cô lớn lên giống heo như vậy, cũng ngu y như cái đầu heo à?”