Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh

Chương 10

Khương Mật che lỗ tai Tiểu Tương Bao lại: “Nhưng tôi lại cảm thấy anh lớn lên rất giống người.”

Vệ Vinh Nghiệp lập tức không nghe hiểu, còn đang suy nghĩ lời này có ý gì, sao nghe thế nào cũng thấy không thích hợp! Thanh niên bên cạnh trợn tròn đôi mắt: “Cô mắng cậu ấy không phải người?”

Lớn lên giống người, rõ ràng là không phải người.

Vệ Vinh Nghiệp rống: “Cô mẹ nó mới giống người!”

Khương Mật không muốn so xem cổ họng ai to hơn với hắn, kiếp trước cô lăn lê bò lết hơn nửa đời người, có cái gì khó nghe mà chưa từng nghe qua, cô lại hôn lên mặt Tiểu Tương Bao một cái, trấn an Tiểu Tương Bao một chút, đói bụng, muốn về nhà ăn bánh bao thịt.

Khương Thư Âm ngọt ngào nói: “Mật Mật, vừa nãy anh Vinh Nghiệp đã xin lỗi em rồi, anh ấy cũng đã mua một cây bút máy bồi thường cho em.”

Vệ Vinh Nghiệp tức giận thở phì phò, lấy trong túi xách ra một cây bút máy còn mới tinh muốn đưa cho Khương Mật: “Chúng ta hết nợ.”

Khương Mật bừng tỉnh đại ngộ, không muốn: “À, hoá ra vừa nãy anh xin lỗi tôi đấy à. Nhưng tôi thấy bạn học Vệ liếc mắt đưa tình nhìn chị họ, còn tưởng rằng đang xin lỗi chị họ đó chứ.”

Cô rộng lượng xua tay: “Không sao cả. Cùng lắm, sau này anh xin lỗi người ta, nhất định phải nhìn vào đôi mắt đối phương, như vậy mới có lễ phép.”

Cô chỉ chỉ bút máy: “Lần trước tôi tặng cho anh cây bút máy, là để cảm ơn lúc trước anh giúp tôi phụ đạo toán học, dù sao, lúc trước tôi còn tưởng rằng lòng dạ anh thiện lương, mới chịu giúp đỡ một học sinh đáng thương như tôi. Nếu là chị họ nhờ anh phụ đạo cho tôi, vậy tôi không nên cảm ơn anh nữa. Chị họ, bút máy này nên tặng lại cho chị, cảm ơn chị.”

Khương Thư Âm cảm động: “Mật Mật, em cảm ơn chị như vậy làm gì, mấy cái này đều là chị nên làm thôi mà.” Lại giải thích nói: “Anh Vinh Nghiệp vừa rồi là thành tâm thành ý xin lỗi, anh ấy không nhìn em, là bởi vì, bởi vì…” Cô ta suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ được từ ngữ nào thoả đáng.

Từ Nhạc Ninh hừ lạnh: “Vệ Vinh Nghiệp vì sao không nhìn cô, cô còn không biết nguyên nhân sao? Còn không phải chê cô lớn lên thô kệch à, trưởng thành như vậy, còn dám tới xem điện ảnh?”

“Nếu không chúng ta đến Tổ dân phố hỏi một câu, tôi có thể tới xem điện ảnh hay không?” Khương Mật nhìn chằm chằm răng cửa của Từ Nhạc Ninh: “Bạn học này, tôi khuyên cô hôm nay đừng mở miệng nói chuyện. Sáng nay cô ăn hành tây và rau xanh đúng không? Răng cửa vẫn còn vụn rau cải kìa, vẫn nên đi làm sạch trước đi. Chúng ta là nữ đồng chí, phải chú ý vệ sinh.”