Kiếp trước Khương Mật là một đại hoa đán, giá trị con người hơn trăm triệu, phong quang vô hạn, cô lại lớn lên trong cô nhi viện, từ nhỏ đã biết nhìn mặt đoán lòng người, kiếm được chỗ tốt, điều này giúp cô ở trong giới giải trí xuôi gió xuôi nước, nhưng cô lại thiếu thốn tình cảm.
Cô thèm khát tình thân, kiếp trước đã vô số lần cô tưởng tượng, mình có cha mẹ anh chị, kiếp này, đều có! Cô thích ôm ba Khương mẹ Khương làm nũng, thích lôi kéo anh hai chị hai chơi đùa.
Cùng lắm chỉ mới qua nửa tháng, cô đã hòa nhập vào gia đình này.
Nếu không cần xuống nông thôn, nguyên chủ không xấu như vậy, cô sẽ càng tự nguyện ở lại niên đại này hơn.
Đương nhiên, cô chắc chắn không thể quay về thời hiện đại được nữa.
Thẩm Hoài Thành dựng xe đạp ở cửa, mang theo một túi bánh bao thịt đến gõ cửa.
Ba Khương dẫn người vào phòng nói chuyện, anh hai Khương lại xuống bếp xào thêm một quả trứng gà.
Tiểu Tương Bao ở trong phòng nghe thấy động tĩnh, trượt từ trong lòng Khương Mật xuống: “Dượng, hai, tới.”
Rồi lóc cóc chạy ra ngoài.
Anh rể tới, có nghĩa là, có đồ ăn ngon.
Khương Ngưng trừng mắt liếc nhìn Khương Mật một cái: “Em dạy Tiểu Tương Bao gọi loạn gì thế? Tiểu Tương Bao, gọi là chú Thẩm.”
Khương Mật cười ha ha ha, ôm cánh tay mẹ Khương: “Chị hai cái gì cũng tốt, chỉ là da mặt quá mỏng.”
Khương Ngưng: “...”
Thẩm Hoài Thành nhìn thấy Tiểu Tương Bao chạy tới, liền ôm nó lên, lấy ra một cái bánh bao thịt đưa cho nó, Tiểu Tương Bao mặt mày hớn hở: “Cảm ơn, dượng, hai.” Còn há miệng hôn anh ấy một cái, sau đó cầm bánh bao thịt gặm.
Khương Mật: “Anh rể hai.”
Thẩm Hoài Thành lập tức đã hiểu, lại lấy một cái bánh bao thịt đưa cho Khương Mật, ánh mắt đã dừng ở trên mặt Khương Ngưng, nụ cười vô thức rạng rỡ hơn, Khương Ngưng bị nhìn đến mức đỏ bừng mặt, chụp lấy mu bàn tay của Thẩm Hoài Thành, để anh ấy bớt bớt lại: “Mật Mật đánh răng rồi ăn.”
Khương Mật nhe răng: “Chị hai, dịu dàng.”
Hai chị em cười đùa đi rửa mặt đánh răng, ba Khương ba đã giúp các cô chuẩn bị nước ấm rửa mặt, còn tri kỷ đổ nước ấm vào thau, bôi kem đánh răng lên bàn chải đánh răng.
Khương Mật cười: “Cảm ơn ba.”
Khương Ngưng: “Cảm ơn ba.”
Ba Khương nhoẻn miệng cười, hạ giọng nói với mẹ Khương nói: “Mật Mật bây giờ càng ngày càng hoạt bát, bướng bỉnh y như hồi nhỏ.”
Vẻ mặt mẹ Khương vui mừng: “Như vậy mới tốt.” Lại nói chuyện mấy vết mụn trên cằm của Khương Mật bỗng dưng biến mất nói với ba Khương: “Tính cách rộng rãi, da dẻ cũng tốt hơn rồi.”
Ba Khương càng vui vẻ.