Bọn trẻ đợi một lúc, thấy Lâm Bá Diễm vác một cái tay nải màu đen đến, nhìn thấy có thêm vài đứa trẻ, anh cũng không kinh ngạc, anh đã đoán được từ lâu, nhất định là mấy đứa nhóc này đang muốn đi cùng.
“Thanh Vận đâu? Không đến à?” Lâm Bá Diễm ngạc nhiên.
Mật Bảo cười hi hi: “Chị bảo là đứng ở cửa núi chờ con rồi.”
Được rồi, trẻ con nhà họ Lâm đều đã đủ.
Lâm Bá Diễm bế Mật Bảo lên, để cô bé ngồi trên cổ, rồi hô một tiếng: “Đi thôi!” Rồi phóng đi như một tia sét.
Mật Bảo vui vẻ, ré lên, “Cha giỏi quá.”
Mấy thằng bé đi theo Lâm Bá Diễm cũng hào hứng lao ra sau núi.
Lâm Thanh Hà lao lên, chạy bên cạnh Lâm Bá Diễm: “Chú hai, chú bế Mật Bảo mệt quá thì để con cõng cho!”
Lâm Bá Diễm xuy một cái: “Chờ khi nào mọc hết lông rồi nói nhé.”
Mặt Lâm Thanh Hà đỏ bừng, “Chú hai đừng có khinh người, chú để con, con chắc chắn sẽ bắt một con gà rừng cho chú.”
Mật Bảo đang phấn khích, thấy bị các anh vượt qua, “Cha, nhanh một chút, mau nhanh một chút.” Tay cô bé vô tình túm vào tóc Lâm Bá Diễm, làm Lâm Bá Diễm rít lên trong đau đớn, “Con gái, mau bỏ tay ra rồi nói?”
Mật Bảo vội vàng ôm đỉnh đầu anh.
Lâm Bá Diễm lại chạy nhanh hơn, làm Mật Bảo bật cười khúc khích, khoái chí không thôi.
Chờ tới khi đến được cửa núi, đã thấy Lâm Thanh Vận chờ ở đó, “Chú hai, ở đây này!”
Mọi người đã đông đủ, Lâm Bá Diễm bèn dẫn bọn trẻ lên núi, “Mật Bảo, chúng ta phải xuống núi trước khi trời tối đấy! Còn gần một giờ nữa, trời sẽ tối, con có tìm được Đại Hoàng không?”
Mật Bảo chỉ đường, chỉ đâu đi đó, khoảng chừng nửa tiếng sau, đường núi càng lúc càng gập ghềnh, cây thấp cũng càng lúc càng nhiều, đây là chỗ động vật cỡ lớn rất hay lui tới, Lâm Bá Diễm đưa Mật Bảo cho Lâm Thanh Xuyên, để cậu bế, còn mình cởi chiếc tay nải đen, lấy khẩu súng bên trong ra, nạp đạn.
Mật Bảo nói: “Cha, đừng sợ. Vẫn an toàn!”
Giữa rừng, phía xa xa chợt truyền đến một trận chấn động, xen lẫn tiếng gầm rú của dã thú.
Đó là tiếng sói hú.
Mật Bảo hưng phấn hét to: “Đại Hoàng! Chắc chắn là Đại Hoàng! Anh cả, đi, chúng ta tìm Đại Hoàng thôi.”
Tuy bọn họ đến tìm Đại Hoàng, nhưng khoảnh khắc này trán vẫn toát đầy mồ hôi, có lẽ bọn họ quá liều lĩnh. Đại Hoàng thường xuyên đến nhà, nhìn nó chỉ hơi hung dữ hơn chó săn một chút thôi, nhưng giờ phút này, trước mặt họ là con sói to bằng một con nghé, vua sói dẫn đám thuộc hạ đứng chắn trước cửa, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm bọn họ, giống như sẽ nhào đến xé xác mấy người họ vào giây tiếp theo.