Hứa Nhị Bảo vẫn muốn nhìn thấy Mật Bảo khóc, nó muốn kéo tóc cô bé, nên đã chạy thẳng qua, đưa tay kéo một cái.
Mật Bảo làm sao chịu đứng yên một chỗ, cô bé bỏ chạy, thấy trên trời có một đàn nhạn bay qua, miệng thét lên: “Nhìn kìa, trên trời có nhạn.”
Hứa Nhị Bảo ngẩng đầu lên xem.
"Phẹt.”
“Phẹt.”
“Phẹt.”
Ba cục phân to tình cờ rơi xuống mặt nó.
Hứa Nhị Bảo đưa tay sờ một cái, tay dính đầy cứt chim, miệng Mật Bảo đã há thành hình chữ “o”, cô bé chống nạnh cười khanh khách, sau đó giơ tay lên quạt: “Hứa Nhị Bảo, là cứt chim đó! Thối thối thối.”
Hứa Nhị Bảo òa khóc, thanh âm kinh động cả trời đất! Không thấy bà Hứa, nó bèn chạy khắp đồng với khuôn mặt dính đầy cứt chim.
Mặt trời đã ngả về phía tây, ánh hoàng hôn kéo thành từng sợi vàng vàng dưới chân trời, chiếu lên cơ thể mọi người, trông như đang mặc thêm một lớp áo giáp, bọn họ đang tràn đầy nhiệt huyết, hòa vào ánh vàng rực rỡ của bông lúa, mọi thứ biến thành thế giới nho nhỏ.
Nhóm bà lão Lâm cuối cùng cũng gặt xong lúa mạch, hoàn thành chỉ tiêu ngày hôm nay, bọn họ cuối cùng cũng có thể đứng vươn vai một cái.
Bà lão Lâm đấm đấm thắt lưng, hô một tiếng: “Xong việc.”
Cất hết công cụ, bà mới đi đến chỗ Mật Bảo.
“Bà, mẹ, có khát không, có mệt không?” Mật Bảo chạy đến ôm chân bà lão Lâm, trong ánh chiều tà, Mật Bảo đứng ngược sáng, sau lưng giống như phủ một vầng hào quang, y hệt nàng tiên nhỏ chạy ra từ thế giới thần tiên.
Bà lão Lâm đưa tay vuốt ngực, trong đó chính là bông lúa vàng vừa nhặt, bà rất muốn chạy thật nhanh về nhà, đóng cửa phòng lại, ngắm bông lúa ấy cho thật kỹ.
Ngu Yên cũng nhìn bà lão Lâm, nghĩ về vàng.
Từ xa, ba người Lâm Thanh Xuyên chạy tới, Lâm Thanh Nhạc hỏi: “Cha đâu? Sao vẫn chưa xong?”
Ba người họ muốn đi cùng anh lên núi thăm Đại Hoàng.
Mật Bảo cười hi hi: “Em đoán, nhất định là các anh cũng muốn đi.”
Lâm Thanh Hà: “Việc này làm sao mà thiếu anh được!”
Bà lão Lâm nhớ đến bông lúa vàng, nói: “Thanh Xuyên trông nom các em nhé, bà với mẹ con về trước.”
Lâm Thanh Xuyên đáp: “Bà với thím hai yên tâm đi.” Rồi tháo chiếc giỏ tre sau lưng đặt bên cạnh Mật Bảo, trong đó toàn là đồ cho Đại Hoàng bồi bổ cơ thể.
Ngu Yên đỡ bà lão Lâm, vội vàng đi về nhà, Triệu Tuệ Phương là tiểu đội trưởng, thu nông cụ lại, giao cho người phụ trách xong cũng vội vã đi, chị vẫn nhớ đến vàng.