“Cô giáo Ngu, cô dạy giỏi quá, trông mấy đứa nhà họ Lâm, đi đâu cũng được người ta khen.”
Mọi người khen mỗi kẻ một câu, chỉ tiếc chưa thể tâng Ngu Yên lên tận trời.
Ngu Yên được cả thôn kính trọng, đứa nào trông thôn cũng phải gọi một tiếng cô giáo, mà cô dạy dỗ cũng tốt thật!
Thôn Đại Vũ có cách học rất khá, nữ thì có thể thiếu nhưng nam thì tuyệt đối không, ai cũng hy vọng trẻ con nhà mình có thể thoát cảnh làm nông, vào huyện công tác, lấy được cái bát sắt của nhà nước.
Mấy chục thằng nhóc đã học xong cấp hai, tốt nghiệp là có thể lên huyện tìm việc, nếu may mắn học hết cấp ba, chuyện vào bốn xưởng lớn chẳng có gì là viển vông!
Mồ mả tổ tiên đúng là ngập tràn hương khói!
Ngu Yên nói: “Bọn nhỏ đứa nào cũng thông minh, trước kia bị giám sát chặt quá, đầu óc chỉ đặt vào học hành, bây giờ học cấp hai phải vừa thư giãn vừa khắt khe, thành tích mới tiến bộ được.”
Phụ huynh rất thích nghe mấy câu như vậy, ai lại không thích được khen ngợi chứ!
“Việc đó cứ nhờ cô giáo Ngu, thằng bé nhà tôi mà không nghe lời, cô cứ việc cầm roi mà đánh.” Triệu Xuân Vũ nói.
Các phụ huynh khác cũng hào hứng lên tiếng, chỉ cần không chết, thì đánh kiểu gì cũng được!
Mật Bảo ngẩng mặt nghe mọi người khen mẹ nức nở, khuôn mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng, “Mẹ con là đẹp nhất, mẹ con là tuyệt nhất.” Rồi lại: “Anh ba con ở trong đám đông nhất định sẽ lười biếng, mẹ, để mai con giúp mẹ giám sát anh ba.”
Ngu Yên sao lại không biết ý đồ của Mật Bảo, sáng nay nhìn anh trai ngồi học, con bé còn trêu đùa nữa mà! Cô cầm khăn tay lau mặt cô bé: “Chỉ cần con dậy được là được. Thấy nóng không? Sao lại ra đây?”
“Vì tiến bộ của anh ba, con nhất định sẽ dậy được.” Mật Bảo nói xong lại tiếp tục: “Bà nội, bác gái với mẹ cũng mệt rồi, để Mật Bảo giúp cho.”
Trái tim bà lão Lâm đập rộn lên: “Mật Bảo đúng là hiểu chuyện quá, bà làm quen rồi nên không mệt đâu, Mật Bảo đi theo mẹ nghỉ một lúc đi.”
Mật Bảo giơ ống trúc cho bà lão Lâm uống, nhưng bà lão làm sao nỡ uống nước ngọt, chỉ giả vờ kề môi làm ướt, Triệu Tuệ Phương cũng nhấp nháp một ít, nhận ra là nước ngọt, chị nghĩ thầm, chắc là mẹ chồng cho Mật Bảo uống nước đường trắng.
Đứa nhỏ này đúng là lớn lên trong nước đường.
Ngu Yên bế Mật Bảo quay lại bờ ruộng, Mật Bảo mở nắp ống trúc, “Mẹ ơi, mẹ uống đi, đây là nước đường trắng bà nội cho con đấy. Ngọt lịm.”