Thập Niên 60: Mật Bảo Bật Hack Sinh Hoạt

Chương 32

Tốt nghiệp cấp ba, thi đỗ đại học là điều mọi người không dám mơ tưởng, trẻ con nông thôn làm sao thi đỗ đại học được.

Mẹ Vượng Đạt nói: “Vợ Bá Diễm, cô không thể từ chối đâu nhé!”

Triệu Tuệ Phương ở bên cạnh trợn mắt, “Bốn cái xưởng to ở trong huyện đều bị cô gọi tên hết rồi, mọi người trong thôn dám nói gì nữa.”

Trong huyện, cái nổi tiếng nhất chính là xưởng sắt thép có nhiều phúc lợi, tiếp theo là xưởng công cụ, xưởng máy móc và xưởng dệt.

Tất cả giống như củ cải treo trên miệng hố vậy, muốn đi vào đó, không phải thừa kế công việc trong nhà, thì cũng là giỏi giang thi đỗ.

Quanh năm suốt tháng, chiêu trò tuyển người cũng chỉ có như vậy, muốn thi vào đúng là khó hơn cả lên trời.

Cả đám người gặt lúa mạch nghe thấy câu này cũng bật cười, “Cô giáo Ngu, đứa nhóc nhà tôi cũng thế, lần trước thi toán chỉ được có hơn mười điểm, thành tích như vậy làm sao tốt nghiệp được tiểu học, tôi giận đến mức muốn bắt nó về làm ruộng, cô giúp tôi dạy nó với.”

Thấy Ngu Yên thu hút cả đám phụ nữ trong thôn, bà lão Lâm đang cắt lúa vèo vèo chợt nói bừa: “Còn phải xem tính tự giác nữa, Thanh Xuyên nhà tôi tự giác lắm, chẳng cần ai thúc giục đi học, nghe nói đợt thi lần này còn có mấy môn đạt điểm tuyệt đối, đứng thứ nhất.”

Người khác vừa nghe xong đã sôi nổi nói: “Còn không phải do cô giáo Ngu dạy tốt sao, có cô giáo Ngu thì chả đạt điểm tuyệt đối. Bà tinh mắt thật đấy, cưới cho Bá Diễm cô vợ giỏi giang như vậy.”

Trong nhà họ Lâm, từ thế hệ Lâm Thanh Xuyên trở đi làm gì còn nông dân nữa, toàn là mấy đứa có tương lai.

Ngu Yên mỉm cười: “Không sao đâu, sáng sớm ngày mai cứ cầm sách giáo khoa đến cái phòng trước bờ sông nhà tôi chờ. Còn về bài thi, chờ gặt xong, tôi sẽ xem hết cho.”

Một câu đã quyết định cả vận mệnh của đám trẻ con trong thôn.

Nếu Lâm Thanh Nhạc mà nghe thấy, cậu nhất định sẽ ngửa mặt lên trời cười to một cái, có buổi sáng lại không thèm đi chơi, đi ngủ? Nhìn xem, rồi số phận chúng ta cũng giống nhau hết thôi.

Đám phụ nữ vừa nghe xong, trong lòng không nhịn nổi cười thầm, Triệu Xuân Vũ bước lên vài bước, giành lấy cái liềm của Ngu Yên: “Cô giáo Ngu rộng lượng quá, nhìn Mật Bảo đang phơi nắng kìa, cô mau bế nó ra gốc cây nào mát mẻ đi, hai phần đất này để chúng tôi gặt giúp cho.”

“Cô giáo Ngu, con gái cô trông xinh thế, vừa nhìn đã biết là lớn lên sẽ giống y hệt mẹ.”