Mộc nhĩ chần trộn với rau là được món tuyệt vời! Nếu quấy thêm trứng gà hoặc thịt mỡ xào, thì đúng là mỹ vị nhân gian.
Lâm Thanh Vận mỉm cười, hôn vào cổ Mật Bảo, làm cô bé bật cười khanh khách, liên tục trốn ra đằng sau, “Đúng là sao may mắn của nhà họ Lâm chúng ta.”
Lâm Phúc Ngọc cạn lời, cả nhà đội trưởng cứ như bị trúng tà vậy, gặp may cứ đổ lên đầu con nhóc này. Không sợ nó không đảm bảo được vận may lớn như vậy sao, nhưng mà sáng hôm nay, thấy Lâm Thanh Vận không quan tâm đến, cô nàng rất tức giận, không dám nói lung tung.
Bốn người tiếp tục trở về, lúc sắp đến cửa thôn, đường cũng dễ đi hơn, Mật Bảo chạy đằng trước, Lâm Thanh Vận bước theo ở phía sau, vừa đến cửa đông của thôn đã thấy một người đưa thư đang cưỡi chiếc xe đạp Đại Giang 28 đứng ở ngã tư vẫy vẫy tay, một đám trẻ con và người già rảnh rỗi vây chặt xung quanh, người già thì hỏi thăm dăm ba chuyện, trẻ con thì mò đến vuốt ve chiếc xe đạp cho đỡ thèm.
Cả thôn không ai có xe đạp Đại Giang 28!
Mật Bảo vui mừng, “Chị ơi, chắc là chú ba gửi thư về đó.”
Từ sau khi chú ba Lâm Bá Phù vào quân ngũ, tháng nào trong nhà cũng nhận được một lá thư, bất kể gió hay mưa.
Mật Bảo đã quá quen với người đưa thư.
Lâm Thanh Vận vội vã chạy đến, “Chú Trần, có phải chú ba nhà cháu gửi thư không?” Mật Bảo cũng theo sau, “Chú Trần ơi, chú ba của cháu có gửi quà về không, quà có nặng không?”
Chú Trần cởi mũ ra quạt, cười đáp: “Này, Mật Bảo lại lớn rồi.” Sau đó nói: “Chú ba nhà các cháu gửi thư, gói cẩn thận lắm, người lớn có ở nhà không?”
Đám trẻ con cực kỳ hâm mộ: “Chú ba nhà người ta tuyệt ghê, nếu nhà mình cũng có ai gửi quà thì tốt quá.”
Lâm Thanh Vận và Mật Bảo đều biết, trong bọc toàn là đồ ăn ngon, chú ba hiếu thảo với bà nội, bọn họ cũng được thơm lây.
Không phải lần nào cũng gửi, nhưng cứ nửa năm sẽ có một lần.
Lâm Thanh Vận nói: “Giờ đang ngày mùa, người lớn trong nhà ra ruộng thu hoạch lúa mạch hết rồi, chú Trần, để cháu dẫn đường cho.”
Mật Bảo vội nói: “Người lớn thì không có, nhưng chị của cháu cũng coi như người lớn mà, để cho chị là được.”
Chú Trần đội mũ lại, leo lên chiếc xe đạp, “Không được, mấy đứa toàn là trẻ con, không phải dẫn đâu, chú biết đường.”
Ông ta đến rất nhiều nên đã thuộc đường trong thôn Đại Vũ.
Mật Bảo hưng phấn, “Em chưa gặp chú ba bao giờ, không biết chú trông như thế nào nhỉ?”
Lâm Thanh Vận ngẫm nghĩ rồi đáp: “Không khác chú hai là mấy.”
“Nghĩa là trông rất đẹp trai!” Mật Bảo gật đầu, nhìn theo bóng chú Trần rời đi: “Không biết có thịt hộp hay không.”
Lâm Thanh Vận vuốt mũi cô bé, “Chúng ta nấu cơm trước đã.”
Lâm Phúc Ninh thèm đến mức nước dãi chảy ròng ròng, Lâm Phúc Ngọc muốn nói lại thôi, chỉ đành bảo: “Thanh Vận, lần sau chị sẽ không nói gì nữa.”