Lâm Thanh Vận nghiêm mặt cắt ngang lời cô nàng: “Phúc Ngọc, em không thích nghe mấy lời này, nếu chị coi em là chị em tốt, thì lần sau đừng nói nữa. Huống hồ, quần áo Mật Bảo đang mặc toàn là đồ cũ của thím hai trước kia sửa lại.”
Lâm Phúc Ngọc than thở một tiếng: “Thím hai của em thì có bao nhiêu quần áo mà sửa cho nó, đây chắc chắn là bà nội nhờ cô nhỏ nhà em mua trên huyện. Sao hai mẹ con em thành thật thế? Mẹ chị cho ít lời khuyên, mẹ em còn tức giận, giờ đến cả em cũng thế, nếu không phải chúng ta là chị em tốt, chị còn nói mấy câu này với em làm gì?”
Lâm Thanh Vận bực bội, cô bé nhìn sang Mật Bảo, sợ em gái nghe được câu này, thấy Mật Bảo vẫn đang chơi vui vẻ với Phúc Ninh, mới thở nhẹ một hơi, “Em biết chúng ta là chị em tốt, nhưng em vẫn phải giải thích một câu, Mật Bảo là em gái em, Thanh Nhạc cũng là em trai em.”
Lâm Phúc Ngọc nổi giận, không muốn tranh cãi, “Nó là con gái của chú hai em, không phải em gái ruột, chỉ là em cùng họ thôi.”
Lâm Thanh Vận xụ mặt, không thèm đôi co thêm, chỉ cắp rổ vội vàng rời đi: “Em đi hái rau dại đây.”
Lâm Phúc Ngọc hết cách, đành dừng lại phía sau, đúng là không hiểu tại sao người nhà họ Lâm lại cưng chiều Mật Bảo như vậy, dù có đáng yêu, cũng không thể cho nó hết đồ tốt chứ? Ngày nào cũng ở nhà ăn canh trứng với thịt, chỗ ngon nhất là đùi gà cánh gà cũng nhường cho nó, nó không ăn mới đến lượt các anh chị.
Nhưng trẻ con trong nhà họ Lâm chẳng có đứa nào ghen tị!
Lâm Phúc Ngọc đi theo Lâm Thanh Vận hái rau dại, một lúc sau lại nói: “Hái nhiều rau dại quá, mới một lúc đã nửa rổ, lại còn non như vậy.” Cô nàng hơi nghi ngờ: “Sao lần trước không nhiều như thế này nhỉ?”
Lâm Thanh Vận thầm nghĩ đây đều do Mật Bảo, Mật Bảo chạy đến đâu, chỗ đó sẽ có thu hoạch.
Sắp đến giữa trưa, mấy người đành phải về nhà, Lâm Thanh Vận khom lưng muốn bế Mật Bảo, Mật Bảo lắc đầu từ chối, “Mật Bảo không mệt đâu, chị đang mệt mà.” Lâm Thanh Vận tóm được cô bé, bế lên rồi nhanh chóng đi về phía trước.
Giờ Lâm Thanh Vận đã mười tuổi, trở thành gái lớn rồi, con gái nông thôn rất khỏe, bế Mật Bảo không biết mệt.
Lâm Phúc Ninh cũng muốn chị bế, nhưng chỉ được Lâm Phúc Ngọc cõng đến cổng thôn.
Chờ tới khi đi qua khúc gỗ mục, Mật Bảo mới chỉ vào một khúc trên mặt đất nói: “Chị ơi, đó có phải thứ chị thích hái nhất không?”
Lâm Thanh Vận nhìn sang, thấy một cụm nấm mộc nhĩ to, nom rất ngon mắt, cô bé vui mừng chạy đến, đặt Mật Bảo sang bên cạnh rồi ngồi xổm xuống, cẩn thận hái nấm mộc nhĩ, tránh để đứt rễ, sau này không mọc được.
Lâm Phúc Ngọc không khỏi bất ngờ, “Ở đây mà cũng có mộc nhĩ sao, chúng ta may mắn quá.” Cô nàng đi theo cũng hái được khá nhiều.