Chắc là trong phòng hơi tối, nên Mật Bảo rất thích ra bên ngoài, vừa ra ngoài, đôi mắt linh động đã đảo đi đảo lại, cuối cùng dừng lại trước mưa bụi trong không trung.
Bà lão Lâm bế Mật Bảo đến lu nước trong nhà bếp xem cá, hai con cá bơi qua bơi lại, thu hút toàn bộ sự chú ý của Mật Bảo, cô bé không chỉ xem, bàn tay nhỏ còn vươn về phía lu nước, giống như muốn chạm vào.
“Bảo bối ngoan, đây là cá mà anh chị của con bắt được ở cửa sông trước nhà đấy, đợi mưa tạnh, bà sẽ đưa con ra sông xem.” Bà lão Lâm hôn lên cổ cô bé dỗ dành.
Mật Bảo lập tức phát ra tiếng cười “khanh khách” liên tục, tiếng cười vô cùng dễ chịu, đến nỗi bà Lâm lại hôn tiếp, “Hay sợ nhột nhỉ.”
Mật Bảo cảm thấy trò chơi này còn thích hơn chơi với cá, cô bé mở to hai mắt chờ bà lão Lâm.
Bà lão Lâm trêu chọc cô bé một lúc, mới bế vào trong buồng, đặt lên trên giường, khẽ nới tã lót ra, đúng lúc nhìn thấy dưới cổ bé có một vệt đỏ, bà lão Lâm kinh ngạc, chẳng lẽ bị sâu cắn, bà xốc quần áo lên nhìn, trên bụng nhỏ cũng có một vệt đỏ, nhìn kỹ một lúc mới biết không phải sâu cắn, mà là bị vải thô làm xước!
Bà lão Lâm bật cười, “Đúng là may mắn thật đấy, bộ quần áo này anh chị con đều mặc rồi, chẳng ai bị xước đỏ, để bà nội tìm cho Mật Bảo chất liệu tốt hơn nhé.”
Bà mở hòm ra, lấy chồng vải bông màu xanh da trời trên cùng, đây là nhờ Anh Tử hiếu thảo, để cho bà làm kiện áo ngắn mặc, bà vẫn chưa bỏ ra dùng, cất đến tận bây giờ.
Bà tháo vải bông, khoa tay múa chân một lúc, “Vừa hay có tám thước, bây giờ làm hai bộ quần áo cho Mật Bảo nhà chúng ta mặc trước đã, sau đó làm hai bộ lớn hơn một xíu để mùa thu, mùa đông mặc.”
Cái chân nhỏ của Mật Bảo đá một cái, đá trúng một bọc vải nhỏ màu đen.
Bà lão Lâm xoa xoa bọc vải đen, một lúc sau mới đặt trở lại hòm, đóng khóa lại, đeo chìa khóa vào cổ, “Đây là toàn bộ gia sản nhà họ Lâm chúng ta đấy.”
Mật Bảo vung tay vung chân đá lung tung, trong nháy mắt đã chán cảnh ở trong phòng, cô bé chớp đôi mắt to nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bà lão Lâm loay hoay với mớ vải bông, mãi mới nghĩ ra cách cắt, “Da dẻ Mật Bảo nhà chúng ta mềm, bây giờ bà nội làm quần áo mới cho Mật Bảo mặc nhé.”
Cầm cây kéo, cắt trực tiếp.
Buổi sáng trôi qua trong nháy mắt, Mật Bảo đã đổi ba cái tã, hai lần nướ© ŧıểυ, một lần đi ị.