Tất nhiên là không có đậu hủ, nào có cây đậu nào xay thành đậu hủ được.
Bà lão Lâm cười không khép miệng được: “Đúng vậy, chưa sinh trời đã mưa, vừa ra đời cả nhà mình đã có cá ăn.”
Triệu Tuệ Phương phụ họa theo, nói mấy câu mẹ chồng thích nghe, chờ đến lúc thấy ngoài cửa có người gọi, chị mới cắp rổ ra ngoài.
Nhắc tới Mật Bảo, bà lão Lâm không nhịn nổi, muốn đi thăm, bà vừa đến cửa phòng phía tây đã nghe thấy tiếng cười thấp thoáng của trẻ con.
“Ha ha ha, ha ha ha.”
Bà Lâm trực tiếp đẩy cửa đi vào, Lâm Bá Diễm không ở trong phòng, Ngu Yên thì đang ngủ say, có mỗi Mật Bảo đang tỉnh, hai tay múa may, liên tục cười khanh khách.
Trái tim bà Lâm chợt run rẩy, sống lưng hơi lành lạnh, Mật Bảo đang cười cái gì? Chẳng lẽ cô bé thấy thứ gì dơ bẩn? Bà vội vàng bước qua, hét một tiếng: “Cái gì thế! Đừng quấy nhiễu Mật Bảo nhà chúng ta.” Bà vươn tay bế Mật Bảo lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm xung quanh.
Dưới song cửa sổ, bốn con chim nhỏ vỗ cánh bay vòng vòng, nghe thấy động tĩnh thì hoảng hốt, rơi thẳng xuống, va vào một con khác ở bên dưới, hai con chim nhỏ đồng loạt rơi xuống, sau đó bay ra ngoài song cửa.
“Ha ha ha.”
Mật Bảo cười khanh khách, đôi mắt to cong thành vầng trăng non, hai tay nhỏ múa may vui mừng, ánh mắt chăm chú nhìn về phía mấy con chim.
Cô bé nhìn chằm chằm một hồi lâu, không thấy chim nhỏ bay trở về thì mếu máo, đôi mắt đen to tròn ngấn nước, mờ mịt như sương mù, nhìn về phía bà lão Lâm, trông cực kỳ ấm ức, giống như đang hỏi sao không thấy chim nữa.
Phản ứng đầu tiên của bà lão Lâm chính là bốn con chim quay lên ăn được! Tuy thịt hơi ít, nhưng vẫn có ăn! Đáng tiếc bay nhanh quá. Sau đó bà thở dài một cái, không phải thứ gì dơ bẩn thì tốt, cuối cùng lại khϊếp sợ, bốn con chim bay đến trêu Mật Bảo?
Bà vuốt ve mũi Mật Bảo, “Mật Bảo của bà, đúng là không bình thường.”
Ngu Yên vừa mới bị tiếng quát lớn của bà Lâm đánh thức, cô mơ mơ màng màng mở mắt, “Mẹ, Mật Bảo dậy rồi?”
“Con nghỉ ngơi tiếp đi, mẹ bế Mật Bảo xuống bếp xem cá trích, buổi trưa sẽ hầm canh cho con uống, thế mới nuôi được Mật Bảo trắng trẻo mập mạp.” Bà lão Lâm quấn kỹ tã lót, che kín đầu Mật Bảo.
Ngu Yên kinh ngạc, “Mẹ ơi, cá ở đâu ra vậy?”
Nghe bà Lâm kể sơ qua, Ngu Yên cũng vui mừng, có canh cá trích uống thì không lo hết sữa, Mật Bảo nhất định sẽ trắng trẻo mập mạp.