Bà Lâm tức giận nói, “Trông chướng mắt, vợ đẻ, con ở trong phòng làm cái gì?” Rồi vỗ một cái vào đầu Lâm Bá Diễm, “Cút ra ngoài đun nước.”
Ngu Yên đau đến mức đổ mồ hôi đầy trán, đôi mắt mờ mịt toàn sương, cố gắng nhịn đau đẩy anh ra.
Lâm Bá Diễm vừa sợ vừa lo, “Yên Nhi, có việc gì thì gọi anh, mẹ, Yên Nhi giao cho mẹ nhé.”
Anh run rẩy tay chân, sinh nở cũng như vào cửa hiểm, người vợ đầu của anh trai cách vách cũng vì khó sinh mà chết, nghe nói là chảy máu đầy một giường, anh cắn răng: “Mẹ, nếu… Nếu có gì nguy hiểm…”
Bà lão Lâm lại vỗ thêm một cái, “Đi ra ngoài. Đây là đồng nữ Quan Thế Âm ban cho, ít nói xui xẻo lại.”
Đàn bà sinh con rất lâu, Ngu Yên chịu đau, cố ăn hai quả trứng rồi uống thêm nước đường đỏ, đến quả cuối cùng thì không trôi được nữa, dù có cố gắng không la hét cũng không nén nổi tiếng rên nức nở, cô nắm chặt chăn, miệng cắn chặt khăn tay.
Lâm Bá Diễm đứng ở cửa đến nửa đêm, càng nghe càng thấy lo lắng, trời đã tảng sáng, anh vừa định ra cổng thôn mời thầy thuốc què thì nghe thấy tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên.
“Yên Nhi, Yên Nhi, mẹ, Yên Nhi thế nào rồi?” Lâm Bá Diễm ngó đầu qua cửa, chỉ hận không thể xông ngay vào.
“Quả là bé gái mập mạp, mẹ, mẹ đoán thần kỳ quá. Đứa nhóc này tóc đen nhánh, da trắng hồng, xinh thật.” Triệu Tuệ Phương dọn lại căn phòng xong cũng ngó sang nhìn đứa trẻ trong tã lót.
Bà lão Lâm vui đến nỗi không khép được miệng, thật là thần kỳ! Trong mơ, nữ đồng ôm cá cũng giống y như vậy, rõ ràng là họ Lâm có phúc lớn.
Em bé khóc lớn, hai tay múa may, muốn vươn ra khỏi tã.
“Mật Bảo của bà, sau này phải lớn lên trong hũ mật, tay nhỏ thế này mà khỏe quá.” Bà lão Lâm bỏ cánh tay nhỏ của Mật Bảo vào trong tã, rồi bế cô bé đến trước ngực Ngu Yên, “Có sữa không?”
Ngu Yên đã từng sinh một đứa, nên có kinh nghiệm nuôi trẻ, cô trực tiếp cởi cổ áo, kê ngực đến bên miệng Mật Bảo, Mật Bảo lập tức dừng khóc, há mồm ngậm lấy rồi mυ'ŧ mạnh.
Bà lão Lâm hưng phấn, nghe tiếng nuốt của Mật Bảo, lòng nghĩ thầm, trong tủ bát vẫn còn một bó mì mà con gái út Anh Tử đưa cho, trước đây bà chưa ăn, bây giờ cho Ngu Yên mấy bữa, có sữa, cháu gái sẽ không đói.
Chờ Mật Bảo ăn xong, bà Lâm lại quấn chặt tay Mật Bảo trong tã, ôm ra bên ngoài, “Yên Nhi nghỉ ngơi trước đi, chờ lát nữa để chị dâu nấu mì ăn, mẹ bế Mật Bảo ra cho cha con xem.”
Rồi nói với Triệu Tuệ Phương: “Tuệ Phương mệt rồi chứ, ăn cơm xong, con cũng về ngủ một lúc đi.”